Mà rõ ràng khi đó hoàng để thích hắn nhất trong số các hoàng tử.
Khương Lan kinh ngạc, ánh mắt đang đặt lung tung trên mặt hắn dời đến, nhìn vào mắt hắn: "Chàng dịch dung từ khi còn nhỏ?"
"Ừm."
Tiêu Quân Dục hờ hửng đáp, thuận tiện cắn ngón tay đang đặt trên môi mình.
Khương Lan run lên, tự nhiên tim đập nhanh một chút, người nhũn ra khi nhìn thấy cảnh tượng có phần sắc tình quá mức kia. Thật lòng mà nói, khuôn mặt bây giờ của nam nhân thật sự là quá yêu nhân hoặc chúng, hắn liếc mắt một cái nàng liền cảm thấy mình bị câu dẫn.
Thật sự ngẫm lại, khuôn mặt này thật sự chẳng giống hoàng đế tí nào, bảo sao Diêu hoàng hậu khi đó không phí nhiều tâm tư như vậy. đ
"Nhưng chỉ vì muốn hoàng đế thích chàng mà làm vậy..."
Nghe có hơi cực đoan á.
Trừ khi bà ấy có mục đích....
"Sau khi mẫu hậu mất chàng vẫn tiếp tục dịch dung sao?"
Khương Lan bất giác hỏi.
Tiêu Quân Dục nói: "Lúc mẫu hậu mất ta mới có tám tuổi, toàn bộ quá trình ta đều không nhìn thấy, sau khi mọi thứ trần ai lạc định mới có người đến báo cho ta. Hoàng đế còn không cho ta đi gặp bà ấy lần cuối. Nhũ mẫu nói với ta bà ấy có tội, bảo ta nếu không muốn mất luôn phụ hoàng luôn yêu thương mình thì quên bà ấy đi."
Khương Lan sững sốt, rồi bất giác đau lòng thay cho tiểu phu quân mới có tám tuổi mà cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái. Lại bị hắn cắn lên ngón tay nàng cũng không nhíu mày.
Tiêu Quân Dục tự nói nàng đa sầu đa cảm nhưng lại rất hưởng thụ. Chuyện qua lâu rồi, vốn dĩ hắn đã sớm quên mất cảm giác khi đó, bây giờ càng thêm tùy ý, nói tiếp: "Khi đó hoàng đế cũng đối với ta rất lạnh nhạt, khiến ta tuổi nhỏ ý thức những gì nhũ mẫu nói là đúng, một bên đau lòng vì mất mẫu hậu, một bên cố gắng không để hoàng đế càng thêm chán ghét nên vẫn duy trì việc dịch dung."
"Thiết nghĩ nếu lúc đó hoàng đế biết ta dịch dung, cho dù ta thật sự chẳng dính dáng gì tới chuyện bà ấy đã làm thì ta vẫn sẽ chết theo bà ấy."
Tiêu Quân Dục nói đến đây ánh mắt trở nên lạnh buốt khiếp người.
Khương Lan giật cả mình, hơi hoảng, nhìn hắn cẩn thận hỏi: "Cho nên... Chàng sớm biết vì sao mẫu hậu bị ban chết?"
Tiêu Quân Dục lằng lặng ừm một tiếng.
Thật ra kiếp trước hắn vốn không biết chuyện này. Mãi đến khi hắn bị hoàng đế mang ra làm kẻ chết thay cho thái tử, người của mẫu hậu tìm tới hắn, hắn mới biết tất cả mọi chuyện. Mà sau khi hắn trọng sinh việc hắn làm đầu tiên là tìm đến nhóm người mà mẫu hậu hắn an bài ở kinh thành, để bọn họ giúp đỡ hắn chữa trị đôi chân. Bất kể hắn có muốn báo thù hay giành lấy ngai vị kia không thì hắn cũng sẽ không để cho mình phải làm vật hi sinh cho người khác nữa.
(6]
Nhưng hẳn không cần nói với Khương Lan chuyện này, cho nên đơn giản thừa nhận rằng mình đã biết.
Mà sau khi hắn thừa nhận sau, vương phi của hắn phức tạp nhìn hẳn nói: "Chuyện An Thiên Tầm đã nói cho thiếp
biet chinh la chuyen ve maน hลิน."
Quả nhiên là vậy.
Tiêu Quân Dục nói thầm trong lòng. Rồi cũng hiểu vì sao nàng lại cư xử lạ lùng thế. Không nghĩ muốn giấu hắn, lại cảm thấy không thể nói cho hắn biết.
Nếu không phải hắn dùng một mũi tên bắn hai đích thì có khi còn lâu nàng mới bộc bạch với hắn, bọn họ lại bởi vì ở giữa có bí mật mà sinh ra khoảng cách. Nhưng vì sao An Thiên Tầm kia lại nói chuyện này cho nàng ấy?
"An tỷ tỷ không có ác ý gì đâu, nàng ấy cũng không phải muốn ta đề phòng chàng."
Khương Lan không biết trong lòng nam nhân nghĩ gì, lại bất giác nói đỡ cho An Thiên Tầm.
Nàng rầu rĩ dán trán lên trán hắn, cái mũi chạm cái mũi cao mang theo phong tình Dị vực của hắn: "Thiếp không biết nói sao với chàng là vì sợ chàng biết được rồi sẽ sinh ra ý nghĩ không tốt..."
"Vậy chàng đã biết, chàng nghĩ gì?"
Khương Lan nói lung ta lung lung nhưng Tiêu Quân Dục lại hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]