🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
" Nàng rất để ý bọn họ?"

Cần ăng-ten trên đầu nàng bắt sóng rất nhanh, lập tức lý giải được điểm bất thường.

Rồi sau đó nàng nhẻm miệng cười đến đáng đánh, làm bộ quyến rũ quấn lên người hắn, ngồi lên đùi hắn, hôn cái chóc lên má hắn, hí ha hí hửng: "Chàng ghen à"

"Chàng ghen gì chứ, thiếp chỉ nói đại thôi"

Tiêu Quân Dục không nói gì, chỉ dùng cánh tay hữu lực siết chặt cái eo của nàng, siết nàng đến phát đau luôn, tư thái chiếm hữu độc bá mười phần bộc phát.

"Dau~!"

Khương Lan không giận mà còn nũng nịu than.

Lực đạo trên eo nàng lập tức thả lỏng khiến nàng cười càng thêm ranh mãnh.

Rồi kết quả của việc quá đắc ý là nàng bị đè ra hôn nghiến một trận, đến khi môi sưng lên mới được tha.

Khương Lan thở hổn hển dựa vào ngực hắn, thế mà còn có sức quan tâm chuyện đang nói dở: "...Vương gia, không phải thiếp nói tào lao đâu. Chàng lớn lên không giống thường thức gì hết, cứ như đang cố tình che giấu điểm giống của chàng với mẫu hậu ấy"

" Thiếp không khỏi hoài nghi có phải chàng dịch ding không?"

"Mục đích là... Ừm, để cho hoàng đế nhìn chàng không nhớ đến mẫu hậu. Không thì sẽ khiến ông ta vì thế mà yêu thương chàng hơn"

"Chàng... Thiếp... Nói đúng rồi à?" (4)

Khương Lan đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của nam nhân, não lập tức nhảy số.

Nàng trợn to mắt, không phải chứ! Nàng nói đúng thật à???

Sau đó không đợi Tiêu Quân Dục nói gì nàng đã ngồi thẳng lưng dậy, ôm mặt hắn sờ soạn.

Ánh mắt Tiêu Quân Dục sâu lắng. Hắn nhìn nàng, nhưng không có ngăn cản nàng.



Khương Lan sờ soạn rất tận tình thấy hắn như vậy thì tưởng là không có gì, nếu không sao người này bình tĩnh vậy.

Chính lúc đó tay nàng chạm phải một chỗ nào đó như mép giấy bị khô hơi bong lên, không hài hòa chút nào ở gần chân tóc của nam nhân.

Hai mắt Khương Lan mở to.

Đúng lúc này tay nàng bị giữ lại.

Khương Lan liền mắt đối mắt với nam nhân nào đó. Lòng nàng hơi run lên.

" Nàng thật sự muốn nhìn thấy bí mật này?"

|||||

"Một khi xem rồi là không còn đường cứu vãn đâu, nàng nghĩ kỹ chưa?"

"|||"

Này... Này cũng quá âm hiểm xảo trá!!

Lần nào cũng đào hố cho nàng nhảy vô! Mà cái hố này khiến nàng tò mò như vậy, không nhảy thì sao nàng ngủ ngon được!! (29)

Rốt cuộc Tiêu Quân Dục thật sự dịch dung ư?

Khương Lan mím môi, dùng đôi mắt đẹp trừng hắn.

Chắc chừng phải trừng đến rớt con mắt ra nàng mới cắn răng, xoa xoa đôi mắt chua xót nói: "Xem!"

"Chẳng lẽ thiếp không xem thì chàng sẽ tha cho ta à!?"

"Chàng chính là đồ âm hiểm xảo trá... Umm!"

Kết quả của lần thứ hai mắng người là bị đè ra hôn đến thở không nổi nữa.

"Chàng...



Xẹt.

Trong lúc Khương Lan thở hổn hển còn không chịu yên, muốn ngứa miệng cho bỏ ghét thì bên tai vang lên một tiếng như giấy bị xé bỏ.

Nàng bất giác bám vào áo hắn rướn người ngẩng đầu lên.

Bởi vì không chú ý nên mặt nàng cách mặt hắn thật gần, ở giữa chỉ còn một khoảng chút xíu.

"!"

Bất thình lình đối diện với gương mặt kia, Khương Lan suýt nghẹt thở.

Nàng bất giác cứng người tại chỗ, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt kia mãi không có phản ứng.

Nếu phải nói, Tiêu Quân Dục trước và bây giờ gần như là hai người hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng không đến mức cái gì cũng không giống, bởi vì khuôn mặt trước đó gần như giống hoàng đế tám mươi phần trăm, hai mươi phần còn lại chẳng quan trọng thì bây giờ lại giống hoàng đế, tám mươi quan trọng kia biến hắn thành một người khác hẳn. Nếu như vô tình gặp nhau trên đường Khương Lan nhất định không nhận ra đây là phu quân của mình. Nếu hắn muốn chạy trốn, sợ rằng ai cũng đừng mong tìm được.

Ý nghĩ này khiến Khương Lan nhíu mày, hai tay nắm chặt lấy mặt của hắn, dán mắt lại gần, tỉ mỉ chạm vào từng nơi, nhìn kỹ từng chỗ trên khuôn mặt đó, như muốn khắc vào đầu, không quên được mới thôi.

Tiêu Quân Dục vẫn giống như lúc trước, mặc kệ nàng muốn xem bao nhiêu thì xem.

Hắn chỉ quan tâm... Khi thấy nàng nhíu mày, hắn hài lòng rồi. heo

Nàng để ý hắn, thế là đủ.

" Vì sao lại dịch dung?"

Khương Lan thều thào hỏi.

Nếu không phải khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nhìn thấy từng chi tiết nhỏ trên mặt nhau, hắn lại đang nhìn nàng thì sẽ tưởng mình nghe lâm.

Tiêu Quân Dục nhìn nữ tử còn đang nhìn mặt hắn chăm chú, cánh môi mỏng lạnh bạc tự nhiên khép mở: "Nếu nàng hỏi vì sao mẫu hậu lại dịch dung cho ta ngay từ khi ta còn nhỏ thì là giống như nàng nói, vì muốn hoàng đế thích ta."

Cha nào mà không thích con trai giống mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.