Nói đến đây mới nhớ ra vấn đề mình muốn kiểm chứng hôm qua mà vô thức bắt lấy ống tay áo của nam nhân vội nói: "'Lúc thiếp ở trong cung của Ngô hoàng hậu có ăn một món trà bánh gọi là Ngũ Sắc. Thiếp cảm thấy nó có mùi rất lạ nên không dám ăn, chỉ nếm qua một chút. Có phải nó có vấn đề không!?"'
Tiêu Quân Dục nắm cổ tay nàng, im lặng truyền vào một tia nội lực khiến nàng an định tâm thần rồi mới nói: "Bản thân nó không có không có vấn đề."
Trước khi đôi mắt nữ tử hiện lên một tia hoang mang hắn nói tiếp: "Là nàng, thêm nó nên mới ra vấn đề."
"Trước mắt thì là vậy, còn lại phải tìm hiểu thêm."
"Thiếp?"
Khương Lan càng ngu ngơ hơn: "Thiếp có vấn để gì?"
"Thứ đó đối với nữ tử đang mang thai là độc dược. May mà nàng chỉ ăn một chút."
Khương Lan ngây ngẩn.
Cái gì... Nàng...
Tiêu Quân Dục vốn định im lặng để nàng tiêu hóa vấn đề, bỗng nhiên chọt vào một câu: "Ta với nàng nổ lực như vậy có cũng là đương nhiên thôi."'
"Nhưng nếu ta biết nàng mang thai sẽ không đơn giản để nàng vào cung như vậy."
Hai câu nói của hắn cưỡng ép mang Khương Lan rời khỏi trạng thái lơ lửng, nhanh chóng chấp nhận việc mình có thai, nhưng rồi nghĩ tới đêm qua nàng đau bụng như vậy, nàng hoảng hốt: "Đêm qua thiếp..."
"Con không sao."
Tiêu Quân Dục không để nàng nói hết đã đáp lời. Nhìn nàng thở phào không giống thở phào rồi lại ngây ngốc ra, hắn im lặng đổi đề tài: "Sao lại trèo lên mái nhà?" (2°)
Nữ nhân ngốc nghếch quay qua nhìn hắn, vài giây sau hiểu được vấn đề thì hờn dỗi quay mặt đi, còn xoay cả thân, hai tay ôm bụng co người lại.
"..."
Tiêu Quân Dục nhếch môi, đặng nằm xuống đem cả người nàng ôm lấy. Bàn tay đặt cùng một chỗ cùng ôm lấy bụng nhỏ khi này bên trong đã có một hạt đậu đang nảy mầm, lặng lẽ lớn lên trong lúc họ không biết.
Thân hình của người hắn ôm khẽ cứng lại không được tự nhiên, vài giây sau có lẽ bị không khí ảnh hưởng mà dần dần thả lỏng, nghiện còn ngại lùi vào trong ngực nam nhân.
Tiêu Quân Dục âm thầm nhếch môi, ôm người càng khẩn.
Một đỗi mới nghe nàng lí nhí nói: "Thật sự à..."
Không đầu không đuôi nhưng hắn hiểu, nhẹ ừm một tiếng.
Sau đó trong phòng rất lâu không có tiếng động, chỉ có xúc động không ngừng lên men, khiến người ta không nõ phá vỡ bầu không khí lúc này.
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng nói chuyện, dù mang theo đè nén vẫn khiến hai người trong phòng bị đánh động.
Không khí ấm áp nhất thời vỡ ra.
Khương Lan đang ngượng ngùng không biết nói gì vào lúc này thì nghe thấy nam nhân kia nói: "Những lời nàng nói đêm qua trên mái nhà là có ý gì?" (2
Thân hình nàng cứng đờ
Khương Lan bối rối cấp tốc suy nghĩ. Đêm qua mình nói gì?
Hình như ngoài đau ra thì còn...
Ký ức rõ ràng ùa về, tự nhiên Khương Lan rất tức tối. Vì sao trí nhớ của mình lại tốt như vậy, cái gì cũng nhớ!?
Rồi bây giờ mình phải nói gì? Giả bộ mất trí nhớ được không? (5°
Đương lúc Khương Lan rối rắm thì nàng bị nam nhân lật qua, nhất thời mắt đối mắt với hắn, nàng bất giác trợn to mắt hạnh.
Tiêu Quân Dục buồn cười mà mặt lại tỏ ra uy nghiêm, đủ để dọa con nít khóc, trán dán trán, mắt đối mắt không tiếng động đe dọa: "Lần sau không được nói mấy lời như không cần sống vậy nữa."
"Hiểu không?"
Khương Lan không dám chậm trễ gật đầu thật mạnh, lại quên mất trán hai người đang dán với nhau, kết quả đầu không gật được, chỉ có thể mở to mắt tròn vo ngoan ngoãn như con thỏ.
Tiêu Quân Dục nhịn cười, lúc ngồi dậy còn không quên cóc vào trán nàng một cái.
"Hỉ Nhi."
Hắn gọi một tiếng.
Tiểu nha đầu đang rối rắm không biết có nên vào hay không nghe thấy lập tức mừng rỡ hô lên: "Ta đây vương gia!"
Hô xong "nhẹ nhàng" tung cửa chạy vào, nhanh còn hơn con thỏ.
"Tiểu thu!"
Lúc nhìn thấy Khương Lan thì mắt đỏ lên.
"Ta không phải không có việc gì sao."
Khương Lan chịu không nổi nàng như vậy, cười trấn an nàng, vốn dĩ còn đang hoang mang vì sao nam nhân lại bỏ qua cho nàng dễ dàng vậy cũng quên mất. Nhưng mà rõ ràng nàng đã quên tính sổ chuyện hắn lừa nàng, trong lúc nhất thời còn không biết mình bị hắn dắt mũi dẫn đi xa tít. Có khi nàng còn chẳng dám nhắc lại chuyện này, sợ bị hắn hỏi tới chuyện kia ấy chứ...
(6')
Tiểu nha đầu mếu máo: "Chuyện lớn như vậy mà ta cái gì cũng không biết, còn ngủ ngon như vậy nữa!"
Phụt.
Khương Lan rất không phúc hậu muốn cười một tiếng lại sợ khiến nàng tủi thân mà cố gắng nhịn, gắng gượng nói: "Ngươi phải ngủ ngon mới có sức hầu hạ ta không phải sao?"
"Tiểu thư, người thật sự không sao rồi chứ?"
"Thật mà."
Cuối cùng phải cam đoan rất lâu mới dỗ được tiểu nha đầu.
Lúc này Tiêu Quân Dục đã thay đồ xong từ bình phong đi ra.
Lúc thấy hắn ngồi trên xe lăn Khương Lan hơi ngẩn ra. Nhưng cũng chỉ một lúc đó, chỉ là lúc đụng phải ánh mắt của nam nhân nàng vô thức lườm hắn một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]