🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngô hoàng hậu vốn không vui vì cử chỉ của nàng, nhưng còn chưa kịp cho sắc mặt thì lông mày đã dựng lên, nói với nữ quan sau lưng mình: "Liễu Hà, người đi mời ái nữ của Hoàng tổng binh đến đây"

"Nhớ, phải đón cho được người, không được để người của Tô quý phi đưa đi"

" Nô tỳ rõ.

Liễu Hà nhận lệnh đi ngay.

Khương Lan à lên, thì ra là người của Tô quý phi.

Nhìn tình huống này xem ra Ngô hoàng hậu đã định sẽ phá Tô quý phi tới cùng.

Nàng nghĩ nghĩ, mở lời với Ngô hoàng hậu: "Nương nương, ta muốn nói chuyện một chút với An tỷ tỷ"

"Được rồi ngươi đi đi"

Nể tình Khương Lan vừa giúp bà ta một chuyện, Ngô hoàng hậu từ bi để nàng đi. Dù sao bà ta cũng không phải thật lòng muốn thân cận với nàng, chỉ là làm cho người ta xem thôi. (3)

" Tạ nương nương."

Khương Lan nhún người tạ ơn rồi đi thẳng tới chỗ An Thiên Tầm.

So với những người khác tốp năm tốp ba chung nhau khoe sắc thì An Thiên Tầm liền có vẻ cách biệt với tất cả mọi người. Mà bọn họ có vẻ cũng ngại bắt chuyện với nàng ấy, thành ra lại lợi cho Khương Lan.

Đương nhiên đối với ai đó rất thích nhìn thấy An Thiên Tầm bị xa lánh, đối với sự xuất hiện của nàng âm thầm trừng mắt nàng xem như không thấy.

Khương Lan gọi: "An tiểu thư."

"Dục vương phi gọi ta Thiên Tầm được rồi"

An Thiên Tầm thấy nàng đến thì đứng dậy, lễ độ nhún người hành lễ.

"Mặc dù ta giờ là vương phi, trưởng tức của hoàng gia nhưng tỷ tỷ lớn tuổi hơn ta, cũng không phải con dâu của hoàng gia, ta gọi ngươi một tiếng An tỷ, được chứ."

Khương Lan mỉm cười.

An Thiên Tầm có chút phức tạp nhìn nàng, nhưng không cố chấp: "Vương phi thật sự không giống như ta nghĩ.



"An tỷ nghĩ gì về ta?"

Khương Lan hứng thú hỏi.

Ai biết An Thiên Tầm lại lắc đầu, bỗng nhiên giống như vô tình ghé lại, nhặt một chiếc lá khô trên vai nàng, thấp giọng nói: " Ta có chuyện muốn nói với vương phi. Chỗ này không tiện, ngày mai giờ mùi tam khắc* ở Thực Hương điểm, ta đợi vương phi.

*14h45.

An Thiên Tầm nói xong thì cũng thẳng người lại, giống như chưa từng nói gì mà hỏi: "Vương phi bây giờ sống tốt không?"

Khương Lan cũng thuận theo đáp: "Rất tốt. Còn An tỷ?"

" Ta rất tốt."

An Thiên Tầm thật lòng cười.

Khương Lan thấy nàng ấy như vậy cũng an tâm, không hỏi nữa.

Nhưng chẳng đợi Khương Lan nói sang chuyện khác thì có người đã không nhịn được đi tới.

"Khương Lan, đại tỷ, không nghĩ tới hai người lại biết nhau!"

An Thiên Ninh tỏ ra niềm nở như thể vô cùng thân thiết, cười cong cả mắt nhưng lời nói lại đầy ẩn ý cùng thăm dò: "Lúc ở Đình Vân Tiểu Trúc đâu thấy hai người nói chuyện với nhau.

An Thiên Tầm không đáp lại mà nhắc nhở: "Muội nên gọi là vương phi, Thiên Ninh"

Bị răn dạy, vẻ tươi cười trên mặt An Thiên Ninh cứng lại, đáy mắt hàm chứa hận ý, ngoài mặt lại tỏ ra đáng thương nhìn Khương Lan: "Xin lỗi, vương phi"

" Ta nghĩ rằng vương phi sẽ thích ta gọi vậy hơn.

Rõ ràng nàng ta cố ý muốn ganh đua hơn thua với An Thiên Tầm cả vấn đề như vậy.

Nàng ta cứ nghĩ Khương Lan sẽ đứng về phía mình, kết quả Khương Lan không nói gì, xem như thừa nhận xưng hô mà An Thiên Tầm đã đổi lại, còn nói: "Nơi này là hoàng cung, tai mắt nhiều, An tỷ nói đúng" (3)

Móng tay giấu trong vạt áo của An Thiên Ninh muốn bấu chặt vào thịt, hận ý đã sắp tràn ra ngoài nhưng ngoài mặt chỉ có thể tỏ ra ấm ức, gượng cười nói: "Tỷ tỷ nói phải. Là ta không hiểu quy cũ"

An Thiên Tầm không nhìn nàng ta nữa mà nhún người chào Khương Lan rồi đi trước.

Nhìn tình huống này ai cũng không cho rằng An Thiên Tầm với Khương Lan thân thiết gì, cùng lắm chỉ vô tình nói hai câu. An Thiên Ninh nghĩ vậy, nàng ta chính là không muốn nhìn thấy An Thiên Tầm tốt, cho dù nàng ta chẳng cảm thấy Khương Lan đổi một thân phận mới có gì hơn người để mà kết giao.



Nhưng mà Khương Lan không thân thiết với mình như trước, chẳng lẽ nàng ta đã biết chuyện gì thật? An Thiên Ninh mang theo hoài nghi nhìn Khương Lan, bỗng nhiên nhớ ra ban nãy Khương Lan ngồi với Ngô hoàng hậu, nàng ta liền niềm nở dán tới: "Khương... Vương phi, ngươi cảm thấy hoàng hậu người sẽ chấm nữ tử nhà nào sao?"

Khương Lan ý vị thâm trường nhìn nàng, làm bộ trêu ghẹo: "Sao vậy, Thiên Ninh thích thái tử ư?"

"Vương phi nói gì vậy! Ta chỉ hỏi thôi"

An Thiên Ninh lập tức bày ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng vò vò ống tay áo.

Khương Lan không tiếng động trợn mắt trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Bên hoàng hậu thì ta không biết, nhưng ta nghe nói Tô quý phi chấm nữ nhi nhà Hoàng tổng binh"

Nàng không phủ nhận mình muốn thăm dò xem rốt cuộc An Thiên Ninh có thật có dây mơ rễ má với Tiêu Quân Địch không, kết quả vừa nghe nàng nói xong liền thấy trong mắt An Thiên Ninh xẹt qua một tia u ám.

"Vương phi, ta có việc đi trước. Xin phép.

An Thiên Ninh không nói gì mà vội vàng rời đi.

Khương Lan nhìn bóng lưng âm trầm của nàng ta, tự nhiên có chút không rõ mình nói vậy là nên hay không. Mặc dù bây giờ đã có thể xác định An Thiên Ninh có quan hệ mờ ám với Tiêu Quân Địch, mà vì trợ trụ cho hắn, An Thiên Ninh còn muốn phá hôn ước của nàng, tác thành cho Tiêu Quân Địch, nhưng ai mà nói trước được liệu An Thiên Ninh có bị tình cảm chi phối hay không.

Mặc dù nàng là nữ tử nhưng lại không phủ nhận nữ tử càng có lòng ganh ghét, còn rất nặng, đặc biệt là dính tới chuyện tình cảm.

Buổi tối, Tiêu Quân Dục đúng hẹn đến đón Khương Lan.

Hắn ở cửa cung đợi chứ không vào. Khi Khương Lan đi ra nhìn thấy hắn khóe môi không nhịn được kéo lên, bước chân nhanh chóng đi về phía hắn.

Vài người ra cùng nàng thấy hắn thì hành lễ từ xa, trong lòng lại không nhịn được nói tình cảm của hai người họ thật tốt. Vốn dĩ trước đây họ rất ít thấy Tiêu Quân Dục, lại càng vì chân hắn mà xem như không có hoàng tử như hắn. Kết quả bây giờ nhìn lại, mấy ai dám nói Khương Lan số khổ. Ít ra chỉ nhìn từ chân tình, có khối người muốn mà chẳng được. (2)

"Chàng đến lâu chưa?"

Ngồi lên xe ngựa rồi Khương Lan mới cười tủm tỉm hỏi.

Tiêu Quân Dục nhìn nàng, thấy nàng nhìn môi mình, cười như mèo trộm được cá, nhanh như chớp giữ lấy gáy nàng, trả lại một cái y chang.

"Á!"

Bên ngoài càn xe, hai người Hắc Tử và Hỉ nhi nghe thấy âm thanh này bất giác đưa mắt, xuyên qua màn xe nhìn vào trong. Mặc dù chẳng nhìn thấy gì nhưng hai người đều cạn lời ngẩng đầu nhìn trời.

Sao lại trẻ con thế nhỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.