Còn oán thầm người này thật nhỏ mọn, thế mà cũng tính toán với nàng. Khương Lan hận hận bậm đôi môi bị cắn sưng lên, hờn dỗi không thèm nhìn người nào đó.
Đáy mắt Tiêu Quân Dục lóe lên ý cười nhỏ vụn, mở lời: "Cung yến hôm nay có gì không?"
Sự chú ý của Khương Lan bị dời đi, nàng bỗng nhiên ngồi ngay ngắn lại, nghiêm mặt nói: "Hôm nay thiếp đã nhìn thấy út nữ của Hoàng tổng binh"
"Hoàng Thao?"
Ánh mắt Tiêu Quân Dục trở nên sắc bén. Không đợi nàng hỏi đã nói: "Hoàng tổng binh trước đây là tâm giao của nhạc phụ, có quan hệ rất khá"
Cho nên khi ông ta là người đầu tiên đến tìm Khương Lan hắn không thấy bất ngờ. Mặc dù theo hắn nghĩ Hoàng Thao là người không nên đến tìm Khương Lan nhất, bởi vì vị trí của ông ta quá nhạy cảm, đặc biệt là trong mắt hoàng đế bây giờ. Nhưng ông ta vẫn đến, điều đó cũng chứng tỏ ông ta coi trọng tình nghĩa.
Một người trọng tình nghĩa, cho nên khi Khương Lan không chịu gặp ông ta Tiêu Quân Dục càng thêm tán thành.
Thế nhưng Khương Lan lại không biết những điều trên, lúc nghe hắn nói nàng cũng giật mình. Chẳng qua giây sau nàng đã bình tĩnh lại, nói: "Có vẻ Tô quý phi nhắm đến Hoàng Trúc"
"Hoàng Thao mặc dù là chức tam phẩm nhưng vào thời điểm này, khi mà quan binh thiếu nhiều tướng tài như vậy, ông ta liền trở thành người quý hiếm, cần được bồi dưỡng. Chính vì nguyên nhân này nên sau khi hai vị tướng của Khương gia đều mất hoàng đế mới không âm thầm xử những người ông ta nghi ngờ."
Ánh mắt của Tiêu Quân Dục rất sắc bén, nhìn nhận vấn đề cũng sắc bén theo.
Khương Lan nhất thời không nhịn được nhìn hắn. So với trước đây, càng ngày nàng càng cảm thấy Tiêu Quân Dục khó lường. Đáng tiếc nàng không có nhiều hiểu biết về hắn thông qua cốt truyện trong sách, chẳng thể có cái nhìn trực quan nhất về người này được.
Cơ mà nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ họ cũng là người ngồi chung thuyền, hắn càng thâm tàn bất lộ càng có lợi cho tình thế của họ.
Nàng nghĩ về những gì hắn nói, sờ sờ cằm suy đoán: "Nói vậy Tô quý phi nhắm tới ông ta chắc không chỉ đơn giản là vì xem trọng chính ông ta. Có lẽ bà ta còn muốn tạo đường cho Tiêu Quân Địch nắm lấy binh quyền đang bỏ ngỏ nữa"
Tiêu Quân Dục không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng.
Khương Lan không chỉ không ngại mà còn rất hưởng thụ ánh mắt của hắn, đắc ý vểnh đuôi nói: "Cơ mà có Ngô hoàng hậu ở đó, chắc Tổ quý phi không đạt được mục đích đâu" (3
Điều này Tiêu Quân Dục không có ý kiến, bởi lẽ đó là điều ai cũng nhìn thấy được.
"Hỉ Nhi, giờ nhà bếp có gì ăn không?"
Sau khi trở về, Khương Lan tắm xong hết rồi nằm trên kháng lại không chịu được than thở.
Lúc ở cung yến nàng chả ăn được gì, cũng không thể tận lực mà ăn, bây giờ thì đói, muốn để vậy đi ngủ cũng không được. Tự nhiên nàng lại nhớ cuộc sống trước kia, cho dù không sang giàu gì nhưng nửa đêm đói bụng liền có thể đổ một tô mì ăn, sung sướng mà tự tại.
Bây giờ cũng sướng, có người hầu hạ, cơ mà không thể quá tùy ý được.
Hỉ Nhi như chỉ đợi nàng hỏi câu này liền nói: "Vương gia đã chuẩn bị bữa khuya, đang đợi tiểu thư ở đình Thủy Liên"
Khương Lan lập tức ngồi bật dậy.
Vốn dĩ nàng chỉ định hỏi thôi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhịn đói đi ngủ
rồi, vì nàng không muốn làm phiền gia nhân vào lúc này nữa.
Giờ nhớ lại hình như từ lúc về nàng không thấy người kia đâu.
Khương Lan không chút nghĩ ngợi xỏ dép chạy ra ngoài.
" Tiểu thư! Người cứ vậy mà đi sao!?"
Hỉ Nhi bó tay toàn tập.
Tiểu thư nàng không chịu nhìn xem bây giờ mình là cái dạng gì. Chưa nói y phục đơn bạc là tắm xong mặc đi ngủ, còn có một đầu tóc dài xỏa tung, cứ thế mà chạy ra ngoài coi sao được.
Nhưng Khương Lan thật sự không muốn làm gì nữa, bản thân nàng là một người hiện đại, rất thiếu ý thức của nữ tử cổ đại, trong một giây suy nghĩ nàng liền túm lấy cái áo choàng, khoác lên rồi chạy đi.
Hỉ nhi hết nói nổi, cũng cản không kịp.
Hạ nhân trên đường nhìn thấy nàng một giây sau liền quay đầu xem như
không thấy. Cả đám đều rất tự giác làm người mù, không để mình mạo phạm chủ tử.
Khương Lan cứ vậy cuốn theo ba ngàn sợi tóc còn hơi ẩm chạy đến đình Thủy Liên.
Đình Thủy Liên ở hậu viện, cách không xa sương phòng của phu thê họ bao nhiêu, Khương Lan chạy tí thì tới. Ở xa xa đã thấy nam nhân ngồi trên xe lăn đợi sẵn trong đình, bên cạnh là thức ăn nóng hổi. Bản thân hắn thì đang chầm chậm thưởng rượu.
Khi nhìn thấy nàng trong dáng vẻ đó chạy tới lông mày hắn hơi nhíu lại nhưng cuối cùng cũng không nói gì, im lặng nhìn nàng như bị bỏ đói lâu năm mà cuốn thức ăn bỏ vào miệng ngay khi ngồi xuống.
Thế là trong đình viện liền có cảnh tượng một người lo ăn, một người chỉ uống, không ai nói gì nhưng lại rất hài hào.
"Cho thiếp một ly" (10)
Cánh tay đang cầm ly rượu của Tiêu Quân Dục khựng lại, hắn ngừng một giây rồi mới nói: "Đây là rượu.
Khương Lan khó hiểu: "Rượu thì sao?"
Chẳng lẽ nàng không uống rượu được?
Tiêu Quân Dục nhìn nàng vài giây, sau đó không nói nữa mà rót cho nàng một ly.
Sau đó nhìn vương phi của hắn tửu lượng chỉ một ly là gục sảng khoái cầm ly rượu lên, nốc cạn. Dáng dấp rất dũng mãnh, như nam tử hán.
Tiêu Quân Dục không nói gì, tiếp tục uống rượu của mình, hoàn toàn không có ý định nhắc nàng. (6)
Thế mà tình hình hôm nay có chút khác, Khương Lan không có gục sau một ly rượu mà còn tiếp tục ngồi ăn được, sau đó còn đòi uống thêm.
Tiêu Quân Dục rót cho nàng, im lặng nghĩ, lần đó nàng ấy say nhanh như vậy có lẽ là do đói?
Đúng là để bụng đói uống rượu sẽ say nhanh hơn bình thường.
Tiêu Quân Dục tự lý giải thành vậy, trong bụng đoán xem phải mấy ly nàng mới gục.
Kết quả tới ly thứ hai vương phi của hắn đã có vẻ choáng váng. ( 3'
Khi say nàng ấy càng thêm tùy ý, một tay chống đầu một tay còn cầm cái đũa bớt thức ăn bỏ vào miệng, tuy rằng gắp mãi mà không gắp được. (2)
Tiêu Quân Dục biết rõ còn hỏi: "Say rồi"
Khương Lan nhìn hắn bằng đôi mắt mang theo ướt át không hề tự giác, ậm ừ đáp: "Ừm... Muốn ngủ"
" Nhưng thiếp không muốn động"
Giọng nói trở nên nhừa nhựa, còn làm nũng.
Tiêu Quân Dục không tiếng động thở dài, chuyển động xe lăn lại gần nàng, nắm lấy bàn tay đang chống cằm của nàng: "Ngồi lên đây.
Khương Lan giống như chỉ đợi nhiêu đó, nương theo cái kéo của hắn ngồi lên đùi nam nhân, còn dựa hết thân thể lên, dồn hết trọng lượng lên người hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]