🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
An Thiên Tầm từ nhỏ đã nhượng bộ An Thiên Ninh, luôn làm tốt vai trò của một tỷ tỷ, nhưng cái An Thiên Ninh kia cứ hở ra là tị nạnh với tiểu thư. Lúc nhỏ nàng ta không có tâm kế thì lần nào gây sự lão gia cũng đứng về phía tiểu thư. Nhưng bây giờ... Lão gia đến nhìn tiểu thư cũng không muốn. Nàng ấm ức thay cho nàng ấy, nhưng tiểu thư lại chẳng bận tâm. Rốt cuộc tiểu thư đang nghĩ gì chứ.

An Thiên Tầm thở dài, lắc đầu nói: "Mân Nhi, nhẫn nhịn một chút. Đợi ta gả đi rồi ngươi không cần phải chịu ấm ức nữa."

"Đối với ta đây đã là kết quả tốt nhất rồi."

Mẫn Nhi càng nghe càng khó hiểu.

Tốt chỗ nào chứ? Chẳng lẽ tiểu thư vừa ý Diệp Đình Vân kia?

Cũng không trách Mân Nhi nghĩ vậy, nhưng nói thế nào An Thiên Tầm vẫn không chịu giải thích một câu.

An Thiên Tầm lại có chút sầu lo nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng kiếp này xem như đã định xong rồi, chẳng qua là... Khương tiểu thư kia...

"Ta thật sự không muốn đi chút nào"

Khương Lan nửa càm ràm, nửa lại dùng dằng không muốn thay y phục Hỉ Nhi đưa cho, khiến nha đầu kia phát sầu.

"Tiểu thư, sao người lại bài xích chuyện này như thế?"

Nàng ấy không hiểu: "Lần trước không phải người còn rất dứt khoát đó sao?"

"Lần trước khác."

Khương Lan cũng phát sầu, nhưng không thể giải thích cho nàng được lại càng sầu hơn.

"Vương gia đâu?"

Không đợi tiểu nha đầu càu nhàu nàng đã hỏi.

"Vương gia lại lén la lén lút với Hắc Tử ca trong thư phòng... Ui!" (

Hỉ Nhi còn chưa nói xong đã bị Khương Lan cóc đầu một cái.

Nàng ta lè lưỡi, đặng nói: " Tiểu thư tìm vương gia chỉ?"

Khương Lan không đáp mà đi ra khỏi phòng.



"Tiểu thư! Người đi đâu!?"

"Trời ạ còn chậm trễ nữa sẽ đến trễ mất"

Khương Lan bỏ qua tiếng hét của tiểu nha đầu, dưới chân như sinh gió.

Chớp mắt đã đến trước cửa thư phòng.

"Vương gia! Thiếp vào được không?"

Nàng vừa gõ cửa vừa đứng bên ngoài nói vọng vào.

Sau đó không đợi người bên trong lên tiếng nàng đã tung cửa xông vào.

Khoảnh khắc đó nàng cảm giác cuối đuôi mắt có mấy cái bóng nhoáng lên, nhưng quá nhanh, tựa như ảo giác.

Khương Lan cũng chẳng nghĩ nhiều, lao đến chỗ nam nhân đang ngồi thẳng thớm như một góc tùng trên xe lăn, không cho ai kịp phản ứng đã cúi đầu cắn xuống.

"Sh..."

Hít hà!

Theo tiếng rên của Tiêu Quân Dục là tiếng hít khí lạnh của đám người đang núp trong phòng.

Hắc Tử đứng đó càng là trợn to mắt, chết đứng tại chỗ.

Trong khi Khương Lan lại giống như chẳng nhìn thấy, cắn người xong bỏ chạy ngay lập tức.

Người đã rời khỏi thư phòng vẫn còn nghe tiếng của nàng bay tới: "Thiếp muốn chàng đến đón thiếp!"

"Chàng nhớ đấy!"

Khương Lan vừa chạy vừa làm mặt quỷ.

Ai cho chàng được ở nhà thảnh thơi còn ta phải mệt nhọc vào cung hầu người khác chứ!

Trong thư phòng.

Mấy cái bóng người vụt ra, xếp hàng ngay ngắn bên cạnh Hắc Tử, ai này đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ không dám nhìn người nào đó đang sở môi dưới vừa bị cắn.

Thật ra trong lòng ai nấy đều đang hô hào: Vương phi thật dũng mãnh!!



Ai đó thả tay đang sờ mỗi xuống, trên mặt không có vẻ gì là tức giận nhưng giọng điệu lại không ai dám coi thường: "Nói tiếp đi."

"Dạ vâng!"

Cả đám đồng thanh dựng thẳng lưng lên.

Vốn dĩ Khương Lan rất thắc mắc, một người đã có phu quân như mình vì sao còn phải đến bữa tiệc thế này.

Mãi cho đến khi nàng gặp An Thiên Tầm ở đây thì nàng mới nhận ra hoàng cung đã đem bữa tiệc tuyển phi thành tiệc xã giao bình thường luôn. Nói nôm na là chỉ cần là quyền quý trong kinh thành đều có thể đến. Mặc dù đa số người đến đều chưa có gia đình.

Khương Lan nhìn một biển muôn hồng nghìn tỉa mà cạn lời.

"Khương Lan, ngươi thấy tiểu thư nhà nào xinh đẹp nhất buổi yến tiệc này?"

Ngô hoàng hậu nhiệt tình kéo tay nàng hỏi.

Khương Lan trong lòng trợn mắt, ngoài mặt thì nghiêm túc lướt mắt qua đám người, sau đó dừng lên trên một thân ảnh như hoa lan giữa bụi trần, chân thành tán thưởng: "An tỷ tỷ thưa nương nương"

Vẻ tươi cười trên mặt Ngô hoàng hậu hơi cứng lại, giây lát thì thở dài: "Ài, thật đáng tiếc"

Khương Lan không đáp, bỗng nhiên tầm mắt hướng về một nơi khác.

Ngô hoàng hậu mắt sắc, lập tức hỏi: "Ngươi lại thấy ai?"

"Đó là ai thưa nương nương?"

Khương Lan không nhận ra, thành thật chỉ vào một người đang cúi đầu xem cá dưới hồ. Tấm lưng thẳng như trúc, thân hình mảnh mai, ngũ quan lại thanh thót.

Ngô hoàng hậu híp mắt: "Đó là út nữ của Tổng binh sử Hoàng Thao chức tam phẩm, năm nay vừa mới cập kê"

"Có điều phẩm cấp hơi thấp"

Tam phẩm còn chê?

Mà lại nói, đây vậy mà là nữ nhi của người hôm trước đến tìm nàng nhưng nàng không gặp.

Nếu chỉ nhìn phong thái bên ngoài thì có thể đoán được chút chút về nhân cách của Hoàng Thao thông qua nữ nhi của ông ấy. Đây là một người đáng để kết giao, Khương Lan đã nghĩ như vậy khi nhìn thấy nàng. Nếu không phải tình cảnh của nàng bây giờ quá sai trái, có thể nàng đã đến bắt chuyện với người ta.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy gì đó, khế kéo tay Ngô hoàng hậu: "Nương nương, đó là tỳ nữ của ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.