🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hỉ Nhi giải đáp thắc mắc cho nàng: "Là Mộc lão"

"Sau khi biết chuyện tiểu thư sẽ gả cho Dục vương Mộc lão đã gọi ta tới, dặn ta rất nhiều chuyện"

"Tiểu thư không biết đâu, ông ấy còn uy hiếp ta nếu ta không làm nên chuyện ông ấy sẽ đổi ta đi, để người khác vào, đáng ghét

lắm!"

Phụt!

Đang lúc nghiêm túc vậy Khương Lan vẫn không nhịn được muốn cười.

Thì ra là tiểu nha đầu bị uy hiếp.

Thật đúng là con người, cứ bị chèn ép là sẽ thông minh ra à.

Mộc lão thật cao tay.

Nhưng lời này nàng không nói ra, sợ tiểu nha đầu tổn thương.

" Tiểu thư, ta nói mấy lời được không?"

Hử?

"Nói đi."

Khương Lan nhịn cười nhìn tiểu nha đầu bỗng nhiên đổi chế độ thâm trầm, đợi nàng ấy nói.

Hỉ Nhi không biết mình bị cười nhạo, nửa nghiêm chỉnh nửa lại tùy ý nói: " Ta thấy vương gia cũng được lắm"

Sao lại nói lời này?

" Tiểu thư thử cảm giác xem trên người có thoải mái không?""..."



Khương Lan chưa kịp hiểu hai chữ thoải mái đó là nghĩa nào thì đã nghe nha đầu nói: "Vương gia tự tay xử lý hết đấy, không cho ta động vào.""..."Khương Lan cuối cùng cũng hiểu ý của nàng ấy.

"Vương gia rất có lòng độc chiếm nha.""...""Tiểu thư, mặc dù vương gia không được hoàn mỹ nhưng đáng giá trao thân gửi phận"

"..."Giờ ngươi nói lời này có phải muộn quá rồi không? Ta đều đã gả cho người ta.

Nếu không phải vậy thì sao nàng lại quyết định bỏ qua mọi thứ, âm thầm thừa nhận tất cả mọi chuyện đó sao.

Vì nàng chẳng có lý do gì để né tránh việc làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đấy.

Nếu có điều gì thắc mắc thì nàng chỉ để ý đến chuyện một người không hoàn mỹ trong miệng Hỉ Nhi làm sao đem nàng ăn đến sạch sẽ như vậy. Vấn đề là bởi vì ly rượu kia, nàng không có quá nhớ rõ chuyện đêm qua, toàn nhớ cái khiến nàng xấu hổ thêm thôi nên nàng không muốn nhớ.

"Chàng ấy đâu rồi?"

Nàng hỏi, cắt ngang ý định tiếp tục khiến bầu không khí trở nên xấu hổ hơn của tiểu nha đầu lúc thì tinh ý lúc thì mất linh.

"Vương gia ở trong thư phòng"

Hỉ Nhi nói: "Ngài ấy với Hắc Tử ca cứ thần thần bí bí đóng cửa nói chuyện cả buổi"

Khương Lan cóc nhẹ lên trán nàng ấy một cái: "Đừng tò mò tọc mạch."

Hi Nhi bậm môi ôm trán, nhưng không nói nữa.

Khương Lan nằm ở trên giường đến gần trưa mới bò dậy.

Không thoải mái trên người đã rút đi ít nhiều, tận lực vẫn có thể bỏ qua. Quan trọng nhất là nàng đói, không nhịn nổi nữa.

Lúc gia nhân dọn thức ăn lên Tiêu Quân Dục trở lại.

Rất tự nhiên cùng nàng dùng thiện.

Khương Lan không thích không khí lúng túng nên tự giác gợi chuyện:

"Thiếp nghĩ lại mấy lời chàng nói hôm qua"



"Ý chàng là ngay từ đầu ý đồ của hoàng đế chỉ là muốn thau tóm thế lực dưới tay ta về. Nhưng ông ta không thể tự mình làm, bởi vì lúc này ông ta cho rằng bọn họ trung thành với Khương gia, mà ông ta là người đã ép Khương gia vào bước đường này, ông ta không phục chúng được, càng không thể khiến họ trở về trung thành với mình. Cho nên ông ta dùng biện pháp khéo léo hơn, để ta tự giao ra đám thế lực đó. Nói thẳng ra là ông ta không sợ ta muốn báo thù cho Khương gia, còn muốn lợi dụng điều đó để ta cam tâm tình nguyện giao hết ra."

Tiêu Quân Dục nhìn nàng, không nói gì nhưng chẳng khác gì đồng ý.

"Nhưng mà ta từ chối, buông bỏ báo thù"

Đôi mắt Khương Lan sáng ngời: "Điều đó có nghĩa ta sẽ không dùng đến đám thế lực đó. Chỉ cần ta không dùng, dần dần đám thế lực đó sẽ quay trở lại dưới tay ông ta. Bất kể họ có bất mãn thế nào thì họ vẫn không thể thoát ly trung tâm quyền lực là hoàng đế. Miễn họ không nảy sinh ý đồ bất trung thì họ đầu quân cho ai cũng là đang làm lớn mạnh cho quyền lực của ông ta. Không tập trung vào một người lại càng tốt, ông ta sẽ không sợ lật thuyền trong mương."

"Điều này chỉ được thành lập khi ta chọn chàng. Nếu ta chọn bất cứ hoàng tử nào ngoài chàng đều sẽ không khiến cho ông ta tin tưởng"

Tiêu Quân Dục đặt đũa xuống, nhìn nàng.

Khương Lan ngượng ngùng sờ mũi: "Chàng không cần nhìn ta như vậy."

" Ta chỉ muốn tìm đường sống thôi"

Tiêu Quân Dục nói: "Nàng không tin tưởng Tiêu Quân Địch"

"Hay nói đúng hơn nàng không tin hắn có thể giúp nàng báo thù. Nếu nàng chọn hẳn, thuần túy chỉ là đang giúp hắn có được cơ hội thắng thắn lợi dụng mình. Lợi dụng xong rồi vứt bỏ"

Hắn nhìn nàng kiểu ta nói đúng không.

Khương Lan chột dạ lắm, nhưng phải nổ lực tỏ ra bình thường, hằng giọng nói: "Đế vương không có tình thân. Tiêu Quân Địch tại sao phải chân thành với ta trong khi hắn chỉ cần có được thứ mình muốn rồi liền có thể đá ta đi, chọn đối tượng có hậu thuẫn phía sau giúp hắn càng thêm thuận lợi cạnh tranh với thái tử"

"Ta tự biết Khương gia bây giờ chả có gì khiến người ta coi trọng ngoài lực hiệu triệu trong quân hết."

"Nàng cũng tự hiểu lầm mình"

"..."

Nàng xem như không nghe thấy sự khinh bỉ bên trong, thấp giọng nói:

"Cho nên... Cho nên ta cũng không thể giúp chàng được cái gì đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.