Tiêu Quân Dục nhìn nàng, không nói gì một đỗi mới lên tiếng: "Ta không cần nàng làm gì"
Khương Lan trộm thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Quân Dục nhìn trong mắt, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Nhưng hắn không nói gì nữa, xem như cuộc tâm sự thẳng thắn này kết thúc ở đây.
Từ giờ họ xem như bị cột chung một thuyền, tuy rằng không dễ dàng nhưng ít nhất trong lòng không có nghi kỵ đề phòng lẫn nhau. Đây quả thật là lý do Tiêu Quân Dục ngay đêm động phòng đã xé rách mặt với nàng.
Khương Lan không ngốc, nhận ra hắn không đơn giãn, lại cũng đủ thẳng thắn để bộc bạch những điều Tiêu Quân Dục muốn nghe. Dù hắn đều đoán được rồi nhưng muốn tận tai nghe thấy nàng thừa nhận, coi như hắn cho nàng một châm an thần, cũng cho mình lý do để tin nàng, để nàng ở bên cạnh.
Cho dù trong tay Khương Lan còn nắm con bài chưa lật, chưa chắc đã lép vế hơn hẳn. Nhưng khi nàng nhượng bộ, nam nhân nào đó vẫn được dỗ ngon dỗ ngọt.
" Trưởng tức bái kiến phụ hoàng"
Khương Lan vừa nói vừa quỳ xuống, đối với Minh để khẩu một khẩu.
Mặt rồng của Minh để liền tươi tắn: "Tốt, đứng lên đi"
"Tạ phụ hoàng"
Khương Lan đứng lên, an phận đứng bên cạnh Tiêu Quân Dục.
Minh đế có vẻ rất hài lòng, cứ nhìn nàng cười cười, đặng nói: "Nghe nói ngươi cho đóng cửa phủ tướng quân.
"Vâng ạ."
Trong lòng Khương Lan khẽ run lên, ngoài mặt lại tỉnh rụi: "Phủ tướng quân giờ đã chẳng còn ai, để vậy cũng không có ý nghĩa gì. Thay vì để họ trông coi một cái phủ trống không có chủ tử thì chẳng thà đóng cửa phủ."
"Vẫn là vương gia tâm địa lương thiện, giữ lại đám gia nhân đã theo phủ tướng quân nhiều năm, tức nhi rất cảm kích"
Lời nàng giống như đang nói nếu có thể nàng cũng không muốn giải tán phủ tướng quân khiến hoàng đế càng dễ dàng tin tưởng mà không có hoài nghi sang hướng khác hơn.
Mà một khi ông ta còn nghĩ bản thân còn nắm giữ tất cả trong tay thì cô vẫn có thể sống.
Quả nhiên sau đó mặt rồng của Minh để vẫn tươi rói, còn phất tay ra vẻ thở dài: "Làm khó ngươi rồi"
"Ban đầu trẫm còn lo ngươi sống không quen vương phủ, giờ xem ra vương phủ cũng như tướng quân phủ rồi, trẫm yên tâm"
Lời này có quá nhiều ẩn ý, Khương Lan không dám đáp, chỉ đành tạ ơn cho qua chuyện: " Tạ phụ hoàng lo lắng"
Minh đế ý vị thâm trường nhìn nàng, lại nhìn Tiêu Quân Dục, cuối cùng chịu phất tay cho họ rời đi.
"Nếu lúc đó thiếp nói không muốn gả cho ai, chỉ nghĩ rời khỏi kinh thành, trở về quê nhà ở Cam châu thì hoàng đế có đồng ý không?"
Vừa ra khỏi hoàng cung Khương Lan đã hỏi Tiêu Quân Dục.
Tiêu Quân Dục nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm lại khiến người ta rùng cả mình nói: "Nàng sẽ chết trên đường đến Cam châu."
Lời này quả thật đáng để run sợ nè.
Khương Lan vỗ ngực, hên quá. Hên là nàng tính đúng.
Quả nhiên hoàng đế sẽ không để nàng đem thế lực còn lại của nhà họ Khương ra khỏi kinh thành. Cũng chỉ có người chết mới càng biết an phận thủ thường.
Tiêu Quân Dục liếc nàng một cái rồi lặng im nói với Hắc Tử đang đánh xe: "Đến Thực Hương điểm"
Hắc Tử đáp: "Tới ngay!"
Khương Lan lập tức rời khỏi trạng thái kinh sợ, mắt sáng bừng quay qua nhìn phu quân mình.
Tiêu Quân Dục không nhìn nàng, nhưng lại rất hài lòng với ánh mắt này.
"Có thể tự chọn không?"
Nàng được chiều sinh kiêu dò hỏi.
Tiêu Quân Dục không nói gì nhưng không hề tỏ ra khó chịu.
Khương Lan nhướng mắt cười, xem như hắn đồng ý mà réo ra ngoài bàn luận với Hỉ Nhi: "Hỉ Nhi, ngươi nói nên ăn cái gì mới ngon?"
Hỉ Nhi lập tức đáp: "Quế Hoa cao ở Thực Hương điểm là số một thưa tiểu thư!"
"Chớ không phải do ngươi thích ăn nhất à!?"
"Tiểu thư, ta không có!"
"Được được, mua Quế Hoa cao được chưa?"
" Tiểu thư tốt nhất"
Khi đó Tiêu Quân Dục thắc mắc sao không thấy nàng nhắc đến món nàng thích.
Đợi đến Thực Hương điểm, hắn theo nàng vào trong chọn điểm tâm, thấy nàng ngoài Quế Hoa cao thì có mua thêm mấy loại nữa.
Sau đó Hắc Tử âm thầm nói với hắn, mấy loại đó đều là lần trước đã mua.
Lần đó là lần nào, Tiêu Quân Dục không cần nghĩ cũng biết. Mà khi đó Hắc Tử nhận lệnh của hắn, toàn chọn mua những món chiêu bài của Thực Hương điểm. Đương nhiên khi đó là do Hắc Tử chẳng biết nên mua gì nên kêu đại.
Tiêu Quân Dục thầm nói vương phi nhà hắn cũng dễ nuôi, không kén ǎn.
Khương Lan không biết mình bị dán cái mác dễ nuôi, lúc này nàng đang ôm tâm tình vui sướng vì được dỗ dành, ai còn thời gian nghĩ cái khác.
Chỉ có tới buổi tối, nàng mới vô thức dựng lên mười hai phần tinh thần.
Mặc dù nàng không biết để làm gì.
Đêm nay họ ngủ rất trong sáng.
Lúc lên giường Khương Lan nhìn thấy nam nhân kia không chút khó khăn từ xe lăn chuyển đến trên giường, lưu loát như nước chảy mây trôi lại chẳng cần nàng đỡ, nàng khoanh tay quy cũ đặt trên bụng nằm bên cạnh hắn, nhìn đỉnh màn bất giác hỏi: "Chân như vậy có khó chịu không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]