Nguyện vọng không được hồi đáp, màn giường vẫn không ngừng lay động cho đến nửa đêm.
Ánh trăng đã sớm che mặt đi ngủ.
Tiêu Quân Dục nằm nghiêng trên giường, đôi mắt thâm trầm trong bóng đêm càng thêm khó lường nhìn nữ tử bị hắn lăn lộn đến mềm thành một vũng nước xuân, úp sấp bên cạnh hắn, cánh tay trắng nõn vô tình gác lên eo hắn, lúc ngủ còn lầm bầm mấy lời không rõ.
Hắn nghe được, nàng nói không muốn nữa.
Hắn tự nói mình mới làm có hai lần, thật yếu ớt.
Không giống nữ nhi nhà tướng gì cả.
Là nguyên nhân gì khiến nàng thay đổi? Mặc dù vẫn là Khương Lan đó, có rất nhiều thứ không đổi, lại vẫn khiến hắn cảm thấy đáng ngờ.
Mà cũng không sao, người ở bên cạnh, cái kim trong bọc rồi cũng sẽ lộ ra thôi.
Hắn nằm xuống, đem người ôm vào trong ngực.
"Đừng..."
"Không làm nữa."
Lúc này vương phi của hắn mới chịu ngoan ngoãn.
Tiêu Quân Dục bất giác thở dài, nhắm mắt.
"Nàng ta nói như vậy?"
Tiêu Quân Địch mặt mày hung tàn đến đáng sợ nhìn An Thiên Ninh.
Nàng ta sợ, cũng không kém bực bội đáp: "Đúng, mặc dù ta không tin!"
Sau đó liền nhận được cái cười nhạo của Tiêu Quân Địch.
An Thiên Ninh không hiểu được, nhưng bực bội không kém đi chút nào: "Chàng không tin ta?"
Tiêu Quân Địch trào phúng nói: "Chuyện đó còn đợi nàng nói ư?"
"Nếu nàng ta đã vào phòng thì làm sao còn có thể chạy ra ngoài? Chính nàng còn không biết trong phòng đốt hương Dụ Hoặc, mặc dù lẫn trong nước mực nhưng chỉ cần hít vào một chút liền không thể có sức mà chạy ra."
"Nhưng làm sao nàng ta phát hiện được!?"
An Thiên Ninh bối rối.
"Nàng hỏi ta?"
Tiêu Quân Địch sắc mặt lạnh lẽo.
An Thiên Ninh rùng mình, mím môi không nói gì.
Nàng ta tự nói mình không hề để lộ bất cứ cái gì.
"Nàng không cần nghĩ nữa."
Tiêu Quân Địch lạnh lùng nói: "Bây giờ việc nàng cần làm là an phận ở yên trong phủ, đợi ngày cung yến diễn ra."
An Thiên Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn, như muốn nói cái gì. Nhưng cuối cùng nàng ta không nói.
Hôm sau.
Khương Lan ngu ngơ tỉnh lại, rồi lại đờ đẫn nằm đó nhìn đỉnh màn ngây người.
Đêm qua... Nàng...
"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"
Khương Lan còn chưa nghĩ được gì thì giọng nói hoạt bát của Hỉ Nhi đã vang lên.
Sau đó có tiếng ấm trà va chạm nhẹ nhàng, Hỉ Nhi liền xuất hiện bên cạnh nàng với một chén trà: "Uống nước không tiểu thư?"
Vô cùng ân cần tỉ mỉ săn sóc giúp nàng uống nước.
Khương Lan ngơ ngác uống nước.
Uống xong người mới tỉnh ra.
"Khi nào rồi?"
Vừa thốt ra lời nàng đã khựng lại, nhưng sau đó tự giác bỏ qua mọi thú.
Hỉ Nhi bình thường lắm miệng vậy mà hôm nay lại rất an phận, hỏi gì đáp nảy: "Sáng lắm rồi tiểu thư"
"Vương gia để cho ta nói tiểu thư không cần vội vào cung tạ ơn. Vương gia đã xin đẩy tới buổi chiều.""Ừ".
Khương Lan thấp giọng đáp xem như đã biết, sau đó cũng chẳng muốn dậy mà nằm luôn trên giường.
Hỉ Nhi không có lén phén câu nào, chỉ xoay quanh trong phòng, trông rất bận rộn.
Khương Lan thấy nàng hết lau bàn lau tủ lại sắp xếp đồ đạc... Chính là đồ của nàng mang từ Khương phủ tới.
"Mộc lão sao rồi"
Tựa như Hỉ Nhi vô cùng hiểu chuyện không nói đến đêm qua, Khương Lan cũng ném nó ra sau đầu, chủ tớ vô cùng ăn ý nói chuyện khác.
"Mộc lão đã vào vương phủ rồi thưa tiểu thư"
Hỉ Nhi nói tỉ mỉ: "Vương gia để ông ấy tiếp quản vương phủ, giống như lúc ở Khương phủ."
Khương Lan không có dị nghị, còn an lòng.
Chợt nghe Hỉ Nhi nói: "Chắc tiểu thư không biết, vương gia đem đám cung nữ trong cung phái tới lo chuyện hôn lễ trả về, từ chối nhận bọn họ mà để cho Mộc lão đưa người hầu trong Khương phủ đến đây."
Ồ?
Khương Lan kinh ngạc thật.
Hỉ Nhi vốn là một nha đầu hoạt bát, nhưng từ sau khi phủ tướng quân xảy ra biến cố, nàng ấy trông cũng thông minh ra, hiểu được một số vấn đề, cũng không còn ngây thơ nữa. Mặc dù tiểu nha đầu giống như kiểu đang nói chuyện phiến nhưng ẩn ý bên trong Khương Lan lại nghe rất rõ ràng.
Có khi còn hiểu được nhiều hơn ý tứ mà nàng ấy muốn nói.
Tỷ như, Tiêu Quân Dục biết đề phòng trong cung cắm tai mắt trong vương phủ. Sẵn tiện Khương phủ đóng cửa, gia nhân không có chỗ đi, còn chẳng thiếu quy cũ, lễ nghi đầy đủ, hắn liền dùng làm cái cớ để từ chối nhận ý tốt trong cung.
Cứ như vậy, vương phủ mới tinh cũng sạch sẽ không chút sâu bọ ẩn nắp.
"Ngoài gia nhân trong phủ chúng ta ra còn người nào nữa không?"
Nàng bất giác hỏi.
"Có ạ."
Lời này Hỉ Nhi đến bên cạnh nàng nói, rất khẽ: "Mặc dù họ trông chẳng khiến người ta chú ý, nhưng mà ta vốn quen thuộc gia nhân trong phủ, nhìn cái là ra."
"Vương gia chắc không có ý che giấu, nhưng mà thân thủ bọn họ rất tốt. Phần lớn được an bài xung quanh sương phòng này, phần nhỏ rải rác trong phủ."
Khương Lan ý vị thâm trường nhìn tiểu nha đầu.
Từ lúc nào mà nàng ấy đã thăm dò cả phủ đệ này rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]