Đứng nhìn tường viện cao hơn đỉnh đầu nàng cả đoạn ba giây, xác định vượt qua bức tường này là bên ngoài Đình Vân Tiểu Trúc thì bê một cái thùng hàng cao non nửa mét nằm ở góc tường tới, đặt dựa vào tường. Thấy vẫn còn chưa thấm nàng lại dời thêm hai thùng, lại thành một cái bậc nhị cấp. Khương Lan trèo lên, nàng liền cao hơn đầu tường viện một tí. Nhưng vẫn chưa đủ lắm.
Nàng quay đầu nhìn lại, tìm thấy một hòn đá.
Bộp!
"Hự!"
Khương Lan khó nhịn phát ra một tiếng than khi dùng sức nhảy lên tường viện, lòng thầm kêu khổ quá trời khổ.
Dù vậy sức lực trên tay chưa từng buông ra tí nào, dùng lực đạp đạp hai chân, nhanh chóng trèo lên đầu tường.
Hòn đá kê chân đã bị cú nhảy lên của nàng đá rơi xuống đất, bây giờ nàng chẳng có đường lui nữa.
Khi nàng cố sức trèo lên được đầu tường, tấm mạn che mặt bị hành động của nàng cọ rơi xuống một bên, để lộ dung nhan động lòng vì thở gấp.
Khương Lan nào có sức mà quan tâm, chỉ lo chạy thoát thân.
Nàng nghĩ rồi, nàng không chơi lại đám người kia thì nàng chạy thôi. Bất kể bên trong phòng kia có cái gì đang đợi nàng, nàng không thèm biết, chạy trước tính sau. Điều nàng còn bất giác quan tâm là An Thiên Tầm có làm sao không. Mặc dù chỉ mới nhìn lướt qua một lần nhưng nàng rất có hảo cảm với nàng ấy. Nhưng giờ nàng thân mình chưa lo xong, chỉ đành cầu nhiều phúc cho An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739669/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.