"Chủ tử điểm tâm mua về rồi đây!"
"Chủ... Ách, vương phi."
Vừa mới vén rèn xe đã thấy nàng ngồi đây, hắn gọi lạc cả giọng.
Sặc.
Khương Lan bất giác đưa tay vuốt cái mũi.
Nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe hắn nói: "Vương gia, vương phi. Còn chưa đại hôn hai người không thể gặp nhau được đâu."
"Khụ...!"
Khương Lan suýt thì tự làm mình sặc, khẽ vuốt tay áo đoan đoan chính chính nói: "Ta với chủ tử của ngươi chỉ là tình cờ."
Hắc Tử khờ ra, nghi hoặc. Tình cờ thật à?
Chẳng qua chưa đợi hắn nói thêm gì thì Tiêu Quân Dục đã lên tiếng: "Trở về."
"A được."
Hắc Tử theo bản năng nghe theo, thành thật trèo lên càn xe, đánh xe ngựa rời đi.
Hắn rất thông minh, chẳng cần hỏi đã biết ý đánh xe về hướng phủ tướng quân trước.
"Còn có ba ngày nữa là đại hôn, nếu nàng không muốn xảy ra chuyện gì thì nên an phận ở trong phủ đi thôi."
Bên trong xe, Tiêu Quân Dục nói với Khương Lan.
Giọng điệu nghe rất là lạnh nhạt, còn có ý dọa nạt nhưng rõ ràng là quan tâm. Thật ra không cần hắn nói Khương Lan cũng tự có ý thức rằng có người rõ ràng không muốn nàng thuận lợi gả cho Tiêu Quân Dục, mà nàng không muốn biến cố xảy ra nên tự nhiên biết điều mà an phận ở trong nhà cho lành.
Còn về việc rốt cuộc trong Tây lâu có gì, liệu có phải Tiêu Quân Địch đến rồi nhưng không lộ diện, bắt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739670/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.