Khương Lan chỉ kịp nghĩ như vậy thì một tiếng choang vang lên, nguyên chén trà mà nha hoàn của Đình Vân Tiểu Trúc mang đến, không biết nàng ta bị vấp cái gì mà bay thẳng về phía án thư của nàng, trực tiếp đập lên nghiêng mực đặt ở trước mặt nàng. Chén trà vỡ tan, nước trà cùng nước mực tung tóe khắp nơi, một phần bắn lên người nàng.
Khương Lan không kịp suy nghĩ vung hai tay áo lên che trước mặt mình.
Nước mực cùng nước trà cũng theo đó vẩy hết lên áo nàng.
"Tiểu thư!"
Hỉ Nhi hốt hoảng chạy tới kéo nàng ra, xem xét hết một lượt rồi phát sầu đến rụng hết tóc.
Hay rồi, một bộ đồ trắng sáng của tiểu thư nhà nàng đều bị dơ hết, chẳng thể nào che nổi. Tiểu nha đầu bất giác nghĩ nếu lúc nàng tiểu thư nàng mặc đồ đen thì dễ rồi.
"Tiểu thư, làm sao giờ? Bẩn hết rồi!"
Hỉ Nhi thì gấp, còn nữ tỳ kia thì hốt hoảng quỳ trên đất, sợ không thốt nổi lên lời.
Khương Lan nhìn chẳng quen: "Để nàng ta đứng lên đi."
Nàng nhìn một thân váy áo dính bẩn hết trong lòng cũng rất sầu, nhưng thật ra nàng thấy như vậy cũng tốt, tiện có cớ cho nàng rời đi.
"Chúng ta về trước thôi."
"Có chuyện gì thế!? Ôi trời ơi Khương Lan!"
Chẳng qua nàng vừa mới nói vậy, chân còn chưa bước ra An Thiên Ninh đã chạy tới, nhanh như chớp chặn đường của nàng.
"Mau! Đi thay đồ đi!"
Hành động nước chảy mau trôi không cho ai kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739668/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.