Đúng vậy, theo như trong sách, "Khương Lan" không hề giống nàng, nàng ấy vì muốn lấy lại công đạo cho Khương gia mà chủ động bám lên cành cao. Mà cái cành cao nàng chọn là tam hoàng tử, khi đó ai cũng biết người có khả năng cạnh tranh với thái tử lúc bấy giờ nhất là hắn. Ngay khi hoàng đế ngõ lời, nàng liền thuận theo chấp nhận mối hôn sự này mà không hề do dự. Nhưng nàng chẳng ngờ tới tất cả là một hồi âm mưu đang đợi nàng nhảy vào, bi kịch đều nằm ở phía sau.
Khương Lan khẽ nhắm mắt thở dài. Đình Vân Tiểu Trúc này... Nên đi hay không đi đây?
"Tiểu thư, người nói bây giờ khác là cái gì khác?"
"Tiểu thư người còn chưa nói đâu!"
"..."
Được rồi, tiểu nha đầu này cũng không ngốc, còn nhận ra ý nàng không phải vậy.
Thế là nàng cũng thuận miệng nói: "Khác ở chỗ bây giờ ta sắp là đại hoàng tử phi rồi..."
Khương Lan bất giác sững lại. Đúng, giờ thân phận của nàng khác rồi. Nếu nàng trốn không đi cả kinh thành sẽ nghĩ gì?
Lúc này nàng xem như đại diện cho một nửa mặt mũi của hoàng thất, chưa nói đến việc bị cười nhạo, khó nói sau đó vì lấy lại thể diện, hoàng thất không mời người tới dạy dỗ lễ nghi đàng hoàng cho nàng... Khương Lan bất giác rùng mình mà ngồi thẳng dậy hỏi Hỉ Nhi: "Trên thiệp nói thời gian là bao giờ?"
Hi Nhi không hiểu, mới nãy tiểu thư còn tỏ ra không hứng thú sao bây giờ lại hỏi cái này. Nhưng nàng ấy vẫn đáp: "Ngày mai ạ."
"Còn không cho tiểu thư thời gian ôn bài nữa."
Phụt!
Khương Lan mém tí là cười phun nước miếng.
Nàng nhịn cười, cố tỏ ra nghiêm chỉnh nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuẩn bị y phục cho ta đi, ngày mai ta sẽ đi."
"Vâng ạ."
Hỉ Nhi ỉu xìu đáp một tiếng rồi quay đầu rời khỏi phòng.
Nàng ấy đi rồi Khương Lan cũng đặt khung thêu qua một bên, ngẩn người suy nghĩ.
Đình Vân Tiểu Trúc nói là tiểu nhưng thật ra nó là một tòa đình viện nằm bên cạnh một nhánh của dòng sông Bạc Vân chảy qua kinh thành, khung cảnh vô cùng duy mĩ.
Bản thân nó hoàn toàn được xây dựng bằng trúc, trông vô cùng phong nhã, là do một đại thi sĩ rất nổi tiếng lập nên. Nghe nói vị thi sĩ này còn từng nhận được lời khen của hoàng đế, nhưng ông ta lại từ chối lời mời của hoàng đế vào cung nhận chức đại học sĩ mà chọn làm thi nhân tự do. Từ khi Đình Vân Tiểu Trúc xuất hiện, nó thành điểm đánh giá năng lực thi thư của đám tài tuấn thế gia khắp kinh thành.
Nói thẳng là nơi khoe khoang tài học với người khác.
"Tiểu thư, nơi này vào được à?"
Làm nha đầu của phủ tướng quân, Hỉ Nhi cũng có tự giác rằng bản thân không hợp với những nơi như Đình Vân Tiểu Trúc, khi hai người đã đứng ngoài trúc lâu, nha đầu này tỏ vẻ e ngại không dám vào.
Khương Lan đeo một cái mạn màu trắng, che đi non nửa khuôn mặt. Đôi mắt lộ ra ngoài linh động cơ trí nhìn khắp một lượt trúc lâu trước mặt, không đáp lại nha đầu Hỉ Nhi mà điềm tĩnh đi tới chỗ cửa vào.
"Hỉ Nhi."
Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng. Hỉ Nhi đưa tấm thiệp kia ra.
"Là Khương tiểu thư, mời vào."
Người hầu canh cửa tò mò nhìn nàng nhưng vẫn giữ đúng lễ nghi cung kính làm một hành động mời.
Khương Lan gật nhẹ đầu, không kiêu căng không siểm nịnh dẫn theo Hỉ Nhi đi vào Đình Vân Tiểu Trúc.
Có nhóm người ở gần cổng nghe thấy lời nói của người hầu bất giác tụm đầu bàn luận.
"Đó là Khương gia vị tiểu thư kia?"
"Khương Lan nhìn như vậy sao? Không giống, ta còn tưởng là thư hương tiểu thư nào."
"Đổi một tấm áo khác thì Khương Lan vẫn là nữ tử thôi, các người không cần bất ngờ vậy chứ."
Lời này nói được không sai, Hỉ Nhi cũng đồng tình với họ.
Thời điểm ở nhà nhìn tiểu thư đeo mạn che mặt lên, trên người đổi một bộ y phục màu xanh thiên thanh thanh thuần nha đầu cũng đã rất hết hồn, mém chút không nhận ra tiểu thư mình. Mặc dù mấy tháng nay tiểu thư cũng ăn mặc đạm mạc do để tang, nhưng rõ ràng là không giống. Lại nói tiểu thư của nàng trước nay đều mặc màu đỏ màu đen, màu trắng màu xanh màu vàng thật ra là mới bố sung mấy tháng nay.
Ngẫm lại thì mấy tháng nay tiểu thư thay đổi rất nhiều, nhưng đổi lại là ai đối mặt với biến cố của gia đình cũng sẽ thay đổi thôi.
Nếu Khương Lan biết nha đầu của mình nghĩ vậy thì nhất định sẽ rất vui. Đỡ mắc công nàng che che giấu giấu việc mình không phải "Khương Lan". Mặc dù nàng không có ý kiến đối với lối trang phục trước đây của "Khương Lan". Để nàng nói, cùng lắm nó chỉ hơi khí khái thôi, chứ để nàng mặc lên, với khí chất của nàng tự nhiên vẫn sẽ mặc ra cảm giác tri thư đạc lễ.
"Khương tiểu thư."
Khương Lan vừa đặt chân vào chính lâu bên tai đã vang lên tiếng gọi. Nàng bất giác quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Vừa nhìn một cái tròng mắt nàng khẽ co lại, ngón tay giấu trong tay áo rộng chợt nhúc nhích.
Nhưng nàng không nói gì, biểu tình chưa từng thay đổi, chỉ im lặng nhìn người vừa gọi bằng ánh mắt đánh giá nên có.
Người vừa gọi nàng, nhị tiểu thư của phủ thượng thư, An Thiên Ninh, đồng thời là nữ chính của cuốn Phượng Nghịch Thiên Hạ thấy nàng biểu hiện lãnh đạm thì đáy mắt hàm chứa hứng thú hơi lóe, mỉm cười chủ động tiếp cận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]