"Khương tiểu thư, thật hân hạnh."
An Thiên Ninh tỏ ra vô cùng niềm nở, hòa ái dễ gần cười nói: "Lúc nghe nói Đình Vân Tiểu Trúc có mời ngươi ta đã rất bất ngờ. Nhưng ta nghĩ tiểu thư sẽ không đến."
Khương Lan âm thầm quan sát nàng ta, ngoài miệng điềm nhiên đáp: "Ta chỉ tới làm quen với phong thái của nhóm tài tuấn kinh thành, lẳng lặng chiêm ngưỡng chứ không dám tranh phong. Mấy thứ này ta đều dốt đặc cán mai, không khiến người ta chê cười đã là rất tốt."
"Khương tiểu thư quá khiêm tốn."
An Thiên Ninh che miệng cười, nhìn như thuận tiện đề nghị nói: "Nếu đã như vậy, chi bằng tiểu thư đi cùng ta thôi. Ta rất quen thuộc Đình Vân Tiểu Trúc, có thể tùy thời chiếu cố tiểu thư."
Vô sự hiến ân cần, không phi gian tức đạo.
Khương Lan âm thầm nói lời này, trong lòng đã sớm đặt An Thiên Ninh vào diện cần nghiêm cẩn đề phòng, thuận theo: "Vậy thì làm phiền An tiểu thư."
Nếu đã sợ nàng ta có mưu đồ với mình, vậy chẳng bằng để bên cạnh giám sát, tùy cơ ứng biến tốt hơn là cứ phải cảnh giác khắp nơi như con ruồi không đầu.
"Khương tiểu thư có thể gọi ta Thiên Ninh, gọi An tiểu thư nghe khách sáo quá."
"...Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh. Ngươi cũng có thể gọi ta Khương Lan."
"Vậy ta không khách sáo đâu. Khương Lan, chúng ta tới kia đi! Bên đó có danh tác mới nhất của Đình Vân thi sĩ! Ta đã muốn nhìn lâu rồi."
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739666/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.