Mẫu phi của hắn cái gì cũng được, có nhan sắc hơn người, được hoàng đế sủng hạnh, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh, thế nhưng đầu óc lại không dùng được. Cũng may hắn không thừa hưởng cái đầu óc này của bà, nếu không hắn sẽ tức chết.
Cũng là chính mình ngu xuẩn, giờ còn phát giận cho thiên hạ cười nhạo ư?
Chắc ả đàn bà trong cung Phượng Loan đang cười nhạo bà đấy, có khi nửa đêm còn có tỉnh lại cười hả hê vì sự ngu ngốc của bà.
"Địch nhi, là nó lừa ta!"
Đúng, là Khương Lan ả tiện nhân kia, thế mà dám cả gan lừa bà, diễn trò với bà, nếu không bà sẽ không chịu mất mặt như vậy!
Tiêu Quân Địch nhìn mẫu phi của mình, ngẫm lại bản thân vừa bị thái tử cười nhao, trong lòng thập phần chán ghét, chẳng muốn nói gì với người mẫu phi đầu óc không dùng được này nữa, quay đầu bỏ đi.
"Địch Nhi! Sao con lại đi rồi!? Địch Nhi!"
Tô quý phi hoang mang vô độ, khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm nhượng người thương tiếc.
Đáng tiếc, tất cả sự ưu ái của ông trời dành cho bà ta đều đã dồn hết lên bề ngoài của bà ta rồi. Này có thể xem là một loại thành tựu chăng.
Cái bà ta có bây giờ chắc là năng lực cậy sủng mà kiêu.
"Ha ha ha, lần này thì hay rồi, cho cái mụ già kia tức chết luôn."
Trong cung Phượng Loan, Ngô hoàng hậu cười đến chảy nước mắt, quay qua hỏi thiếp thân nữ quan của mình bằng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739664/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.