Nhưng như thế lại thành cái hay, hắn ít khi bị nhằm vào nữa, có thể an bình làm một phế hoàng tử. Chẳng qua cái thời hạn này chỉ có thể kéo dài đến lúc đế vương mới lên ngôi.
"Đây là... Đây là thật sự muốn dồn Khương gia ta vào đường cùng sao..."
Khương Lan nhìn Mộc lão trở nên kích động, biết ông nhất định đã nhìn thấu được tất cả lại sợ tai vách mạch rừng mà đứng dậy nắm tay ông trấn an: "Mộc lão, ông nghe ta nói."
"Tiểu thư."
Trong mắt Mộc lão đầy thống hận cùng bi ai nói không sao cho hết.
Khương Lan thở dài nói: "Tất cả mọi chuyện hôm nay có ý nghĩa gì, lão biết, ta biết, rất nhiều người đều biết nhưng không thể nói, không được thể hiện ra ngoài, lão biết mà."
"Nhưng Khương gia người không còn ai nữa!"
Mộc lão lòng đầy căm phẫn: "Đã không còn ai nữa rồi! Lão cần phải sợ ai đâu! Ít nhất trước khi chết lão còn có thể nói một câu công đạo cho bao nhiêu trung thần đã tận tụy vì nước của Khương gia! Cuối cùng... Cuối cùng lại phải chịu kết quả này đây! Hổ thẹn! Ông ta có hổ thẹn với trung thần của Đại Minh không!?"
Khương Lan nhất thời không nói ra lời trước sự phẫn nộ của Mộc lão.
Nàng biết, sao nàng có thể không biết. Nhưng rốt cuộc nàng chẳng phải Khương Lan, không thể hiểu hết được sự phẫn nộ trong lòng Mộc lão. Nàng muốn làm tất cả bây giờ chỉ là vì được sống. Mặc dù nàng không biết vì sao miếng ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739663/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.