Khương Lan nghiêng đầu, vẫn là dáng vẻ cơ trí đó nhưng lại thêm một chút tinh nghịch đáp: "Không có vì sao cả."
"Nếu huynh hỏi tại sao lại đề nghị gả cho huynh thì nguyên nhân rất đơn giản, ta làm theo tâm nguyện của tổ mẫu nàng thôi."
Tiêu Quân Dục nhìn nàng kiểu: Nàng tưởng ta sẽ tin?
Khương Lan bị suy diễn của mình làm buồn cười. Nàng muốn cười nhưng phải nhịn cười khiến khóe mắt lấp lánh, giả vờ hiền thục chấp tay nhúng người nói: "Thần nữ đã ra ngoài khá lâu rồi, trong nhà nhất định rất lo lắng. Thần nữ xin phép đi trước."
"Lần tới gặp lại chắc có lẽ là vào lúc đại hôn, hẹn gặp lại ngài, đại hoàng tử."
Nàng nghĩ thông rồi. Có lẽ đại hoàng tử này cũng không phải thông minh tài chí cỡ nào, chẳng qua hắn không ngu dốt mà thôi. Cũng đúng, thân là hoàng tử, sống tại cung cấm, sao có thể ngu dốt. Nếu thật vậy hắn đã chết từ sớm.
Hắn không ngu đốt vậy cũng tốt cho nàng, ít nhất trong cuộc chiến sau đó cho dù hắn không giúp được nàng thì cũng không kéo chân nàng. Nếu sau này nàng có thể thuận lợi thoát ra khỏi vòng xoáy số phận này, có khi nàng sẽ thuận tay kéo hắn một phen, để hắn không phải chết uổng như trong sách. Dù sao cốt truyện cũng sẽ thay đổi, đổi một hay đổi hai chả như nhau.
Hắc Tử nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Khương Lan, lại nhìn chủ tử nhà mình vẫn còn ngơ ngẩn chẳng rõ đang nghĩ gì, hắn không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739661/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.