🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vẻ tươi cười hòa nhã quá đáng của Tô quý phi khẽ đọng lại, nhưng vẫn không tỏ ra không vui, ngược lại còn thuận theo nói: "Đúng là ta suy tính không chu toàn rồi, ba tháng tang kỳ của Khương lão và Khương tướng vừa qua, Khương tiểu thư nhất định có rất nhiều việc phải làm. Ta cũng không phải hoàng hậu chỗ kia, thích lấy quy cũ lễ giáo ra ép người. Khương tiểu thư có thể yên tâm, không cần câu nệ, ta hỏi xong vài câu sẽ để Khương tiểu thư về."

Trong lòng Khương Lan giật thót, ngoài mặt lại tỏ vẻ không tiếp thu ẩn ý của bà ta, nhưng cũng không bác bỏ lời nào mà đoan trang nói: "Xin quý phi cứ nói, chỉ cần là điều thần nữ biết tuyệt không giấu giếm."

"Khương tiểu thư đúng là nữ nhi nhà tướng, đủ sảng khoái. Được rồi, bổn cung cũng không dài dòng nữa, chỉ muốn hỏi hôm nay hoàng thượng nói gì với Khương tiểu thư thôi."

"Chắc không phải chuyện gì khó trả lời phải không?"

Ánh mắt Tô quý phi chợt hàm chứa sự sắc bén ép về phía Khương Lan.

Nói là không làm khó nhưng vẫn dùng quyền lực ép người.

Khương Lan tự nhủ trong lòng, ngoài mặt cũng không tỏ ra run sợ, thản nhiên đáp: "Mặc dù không biết tại sao quý phi lại để bụng chuyện này, nhưng nếu quý phi đã hỏi thì thần nữ sẽ nói."

"Chuyện này chẳng có gì để giấu, thiết nghĩ sớm thôi quý phi vẫn biết. Hoàng thượng trước là quan tâm chuyện nhà của thần nữ, sợ thần nữ bây giờ một thân một mình sẽ thấy khó khăn nên dặn thần nữ nếu cần thì có thể hướng hoàng cung xin giúp đỡ."

"Không phải chỉ có chuyện này thôi chứ?"

Tô quý phi gấp hỏi.

Trong lòng Khương Lan động động, rốt cuộc hiểu được mục đích của Tô quý phi.

"Còn có chuyện khác. Hoàng thượng hỏi thần nữ có thích ai không, tỏ vẻ muốn giúp thần nữ tuyển một phu quân..."

"Sao đó thì sao?"



Vừa nghe tới đây Tô quý phi đã gấp không được chồm người dậy, hướng về nàng gặng hỏi.

Khương Lan vẫn từ tốn đáp: "Thần nói phận nữ nhi không dám tự định chung thân. Bây giờ Khương gia không còn ai, lòng thần nữ phiền muộn không có tâm tư gì nghĩ chuyện này."

"Ngươi nói đúng, hoàng thượng hỏi như thế thật không hợp lẽ. Vậy hoàng thượng đã giúp ngươi chọn người?"

Khương Lan không nhấc mí mắt, khẽ đáp: "Hoàng thượng chỉ hỏi thử suy nghĩ của thần nữ chứ chưa có nói cách nghĩ của mình, để thần nữ không cần lao tâm rồi cho thần nữ về."

"Vậy ư?"

Tô quý phi nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc.

Khương Lan vẫn bất vi sở động: "Là như vậy."

Lúc này bên ngoài cửa cung Thanh Loan, Tiêu Quân Dục đã tới nhưng không có ý định vào, chỉ mãi suy tư nhìn vào một khoảng không nào đó trước cửa cung rộng mở không biết đang nghĩ gì.

Hắc Tử cảm thấy khó hiểu vô cùng nhưng lại không dám hỏi, chỉ đành an phận nép một bên cùng Tiêu Quân Dục trợn mắt nhìn cửa cung.

Nhìn cũng được non nửa tuần trà, Khương Lan được cung nữ bên người Tô quý phi đưa ra, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhìn có vẻ rất quý giá.

Cung nữ bởi vì góc độ hơi xảo mà không nhìn thấy Tiêu Quân Dục, nhưng Khương Lan lại thấy.

Lúc mới xuyên qua Khương Lan từng nhìn thấy Tiêu Quân Dục khi hắn đến viếng tang, cũng chỉ có hắn mặc phục sắc của hoàng tộc ngồi xe lăn nên nhận ra hắn ngay. Nàng giật mình trong lòng nhưng không dám thể hiện ra, đợi cung nữ đi rồi mới chậm rãi đi tới, nhún người chào: "Đại hoàng tử."



"Tô quý phi dễ dàng thả nàng đi?"

Khương Lan hơi giật mình. Nhưng sau khi nghĩ thông thì nàng lại nghiêng đầu nghiền ngẫm nhìn vị đại hoàng tử trước mặt.

Trong sách có nói vị đại hoàng tử này có thông minh tài chí thâm tàn bất lộ không nhỉ? Hình như là không. Bởi nếu có thì kết cục của hắn cũng chẳng thê thảm như nàng, bị lợi dụng làm bia đỡ đạn cho người khác.

Nhưng nếu vậy thì sao bây giờ hắn lại... Đến Tô quý phi còn chưa nhận được tin tức thì hắn đã biết rồi? Còn chạy đến đây đón đường nàng... Hắn đến đây thật sự chỉ để hỏi như vậy?

Khương Lan đầy đầu nghi vấn, cứ thế nhìn chăm chăm người trước mặt. Khi đó nàng cũng bất giác nghĩ, nếu hắn thật sự không đơn giản, vậy nàng chọn hắn liệu có phải là một bước đi đúng hay không?

Tiêu Quân Dục bị nàng nhìn chăm chú vẫn không đổi sắc, nhưng thấy nàng chốc chốc tò mò ngạc nhiên, chốc chốc nhíu mày âu lo, hắn cũng bất giác nhíu mày theo. Khương gia tiểu thư này có phải hơi ngốc? Thế sao nàng lại dám ở trước mặt thánh quân yêu cầu này nọ? Hay vì ngốc nên không biết sợ?

"Tô quý phi để thần nữ đi là vì bà ấy còn chưa biết thần nữ đã từ chối ý tốt của hoàng thượng."

Đôi mắt Tiêu Quân Dục bất chợt lóe lên một tia sắc bén nhưng bị hắn giấu rất sâu. Hắn nhìn nữ tử trước mặt lúc này đã không còn dáng vẻ lắm biểu tình kia nữa mà trở nên đoan trang điềm tĩnh cơ trí.

Đúng thật là người có thể khiến thánh quân đổi ý.

Chẳng qua...

"Vì sao lại từ chối?"

Nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng hắn lại hỏi.

Hắn không nói rõ nhưng hắn nghĩ Khương Lan sẽ hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.