🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ít lâu sau, quản gia rời phòng đi thực hiện trọng trách "đuổi khách." Vĩ Thành vẫn duy trì tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi bóng dáng Tề Sâm lúng túng rời khỏi biệt thự thì anh mới thu hồi tầm mắt.

"Còn đau đầu không?" Lục Khương đột ngột đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương của Vĩ Thành. Cậu vừa cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp vừa nhỏ giọng hỏi han.

Vĩ Thành không trả lời, anh cứ thế không rõ lý do gì mà cả người bất động rất lâu. Trạng thái của anh hiện tại chẳng khác gì một con robot hết pin đang đợi chủ nhân cắm sạc.

Lục Khương đợi mãi mà vẫn không nghe thấy Vĩ Thành lời. Vậy nên cậu có chút lo lắng, cậu có chút gấp gáp mà lên tiếng: "Có cần tôi đi gọi bác sĩ riêng đến khám cho anh không?"

"Không cần bác sĩ. Có cậu là đủ." Vĩ Thành khàn giọng trả lời, nếu nghe kĩ thì giọng của anh bây giờ trầm hơn thường ngày. (D)

Lục Khương phải mất một lúc mới load được những lời kia của Vĩ Thành. Cậu vừa đưa tay gải đầu vừa cười vừa nói: "Muốn tôi xoa bóp thì anh cứ nói thẳng. Anh nói chuyện như vậy rất dễ gây hiểu lầm"

"Là sự thật. Không sợ hiểu lầm." Vĩ Thành lên tiếng trả lời. Tuy nhiên anh nói rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi vo ve nên Lục Khương chẳng thể nghe thấy.

Đôi vợ chồng trẻ đang lãng mạn tận hưởng không gian riêng tư thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Thưa thiếu gia, bên ngoài có cậu Lục Chước hẹn gặp. Vì cậu Lục Chước là anh trai của thiếu phu nhân nên xem như không phải người ngoài. Vậy nên tôi đã để cậu ấy vào biệt thự. Bây giờ cậu ấy đang đứng ngoài cửa đợi gặp" Quản gia cẩn trọng nói hết một loạt những chuyện cần nói.

Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Vĩ Thành đã biểu lộ sự khó chịu, không vui. Nay lại nghe có người muốn gặp, tâm trạng anh lại càng tệ hơn. Vậy nên anh hời hợt trả lời: "Không gặp. Tiễn khách."



Mặc cho Vĩ Thành đuổi khách, Lục Chước vẫn vờ như không nghe thấy. Cậu ta bình thản bước đến trước cánh cửa đẩy nhẹ rồi bước vào phòng.

"Cút!" Vĩ Thành khó chịu quát lớn, anh nhíu chặt hai mày, biểu cảm hiện tại của anh nhìn rất đáng sợ.

Lục Khương nhìn thấy dáng vẻ này của Vĩ Thành thì đột nhiên nhớ đến chuyện anh là phản diện trong nguyên tác. Mấy ngày nay chung sống khá bình yên với anh nên làm cậu quên mất việc Vĩ Thành là phản diện.

Vì thế Lục Khương có chút không thích ứng, cậu không tự nhiên mà di dời tầm mắt, hai tay cũng dời khỏi thái dương của Vĩ Thành.

Vĩ Thành lập tức cảm nhận được sự không thoải mái và mất tự nhiên của Lục Khương. Anh nhanh chóng quay đầu lại giải thích, anh đặc biệt hạ giọng rất nhẹ rồi mới lên tiếng: "Tôi không nói cậu."

Lục Khương hoàn toàn không hiểu rốt cuộc phản diện tại sao lại đi giải thích điều này với cậu. Thế nên cậu chỉ gật đầu lấy lệ với Vĩ Thành chứ không lên tiếng nói gì.

Bên này, Lục Chước chứng kiến toàn bộ sự trở mặt của Vĩ Thành. Cậu ta càng quyết tâm thực hiện nhiệm vụ phụ mà hệ thống mới giao: [Nhiệm vụ ly gián Vĩ Thành và Lục Khương.]

"Một tháng này anh ra nước ngoài nên không thể đến thăm em được. Vừa về nước anh liền chạy đến đây. Vậy mà lại bị..." Lục Chước tỏ vẻ đáng thương kể lể, nói giữa chừng lại dừng lại, ngập ngừng lấp lửng.

Lục Khương nghe vậy lúng túng trả lời: "Vĩ Thành không phải cố ý, anh đừng để bung."

"Anh không để bụng" Lục Chước trả lời Lục Khương một cách rất miễn cưỡng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.