Ít lâu sau, quản gia rời phòng đi thực hiện trọng trách "đuổi khách." Vĩ Thành vẫn duy trì tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi bóng dáng Tề Sâm lúng túng rời khỏi biệt thự thì anh mới thu hồi tầm mắt.
"Còn đau đầu không?" Lục Khương đột ngột đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương của Vĩ Thành. Cậu vừa cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp vừa nhỏ giọng hỏi han.
Vĩ Thành không trả lời, anh cứ thế không rõ lý do gì mà cả người bất động rất lâu. Trạng thái của anh hiện tại chẳng khác gì một con robot hết pin đang đợi chủ nhân cắm sạc.
Lục Khương đợi mãi mà vẫn không nghe thấy Vĩ Thành lời. Vậy nên cậu có chút lo lắng, cậu có chút gấp gáp mà lên tiếng: "Có cần tôi đi gọi bác sĩ riêng đến khám cho anh không?"
"Không cần bác sĩ. Có cậu là đủ." Vĩ Thành khàn giọng trả lời, nếu nghe kĩ thì giọng của anh bây giờ trầm hơn thường ngày. (D)
Lục Khương phải mất một lúc mới load được những lời kia của Vĩ Thành. Cậu vừa đưa tay gải đầu vừa cười vừa nói: "Muốn tôi xoa bóp thì anh cứ nói thẳng. Anh nói chuyện như vậy rất dễ gây hiểu lầm"
"Là sự thật. Không sợ hiểu lầm." Vĩ Thành lên tiếng trả lời. Tuy nhiên anh nói rất nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi vo ve nên Lục Khương chẳng thể nghe thấy.
Đôi vợ chồng trẻ đang lãng mạn tận hưởng không gian riêng tư thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Thưa thiếu gia, bên ngoài có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3736857/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.