Ngay khi Vĩ Thành vừa dứt lời, một tiếng cười không chút câu nệ bật lên. Dĩ nhiên chủ nhân của nó không ai khác ngoài Lục Khương.
Lục Khương vừa cười vừa ôm bụng, biểu hiện như thể không thể kìm nén được cảm xúc. Mà đúng là thế thật, hiện tại cậu không thể làm chủ được cảm xúc của mình, cậu cứ thế cười rất lâu.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng thì Lục Khương cũng ngừng cười, trạng thái cảm xúc cũng trở lại bình thường. Cậu vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt vì cười quá mức mà rơi ra, vừa nhìn Vĩ Thành nói: "Là tại tôi có vấn đề? Hay là anh có vấn đề?"
Vĩ Thành không trả lời cũng chẳng tức giận, anh chỉ đơn thuần nâng mắt nhìn Lục Khương.
"Từ khi nào anh lại có thể nói ra những lời sến sẩm như vậy được chứ? Chắc chắn tại tôi có vấn đề." Lục Khương tự hỏi tự trả lời, giọng điệu của cậu rất chắc chắn như thể suy đoán của cậu là chuẩn xác nhất.
"Tai cậu không có vấn đề." Vĩ Thành đột nhiên bất thình lình lên tiếng, có lẽ anh đang muốn trả lời câu hỏi ban nãy của Lục Khương.
Lục Khương đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên bả vai của cậu bị một cánh tay đè lên. Người đó vừa choàng vai bá cổ cậu vừa nói: "Đã lâu không gặp."
Còn tưởng là nhân vật nào xa lạ, hoá ra người đến là Tề Sâm. Lục Khương vừa gỡ tay Tề Sâm khỏi cổ mình vừa cất giọng trêu đùa: "Từ khi nào tôi và cậu lại thân thiết như vậy?"
Tề Sâm vừa buông tay khỏi bả vai Lục Khương vừa cười nói: "Xin lỗi. Lâu ngày không gặp nên tôi có chút nhớ...."
Tề Sâm còn chưa nói hết câu thì đã bị một người khác lạnh giọng cắt ngang.
Người nọ không ai khác ngoài chính là Vĩ Thành.
Không biết vì lý do gì Vĩ Thành lại đột nhiên gọi lớn: "Lục Khương!"
Anh gọi lớn đến mức làm cho Lục Khương cũng phải giật mình. Cậu đang nói chuyện với Tề Sâm chưa dứt câu liền theo bản năng quay đầu nhìn về phía Vĩ Thành.
Không đợi Lục Khương lên tiếng thắc mắc, Vĩ Thành đã lên tiếng nói: "Tôi có chút đau đầu. Phiền cậu đưa tôi về phòng"
Lục Khương nghe vậy lập tức lo lắng, cậu vội vàng cất giọng hỏi: "Anh vẫn ổn chứ? Có phải là vì đã một thời gian dài anh không ra ngoài nên bây giờ cơ thể không thích nghi được với môi trường bên ngoài không?"
Vĩ Thành nâng mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Khương hồi lâu rồi mới lên tiếng trả lời cậu. Không biết tại sao nhưng anh lại dùng giọng điệu có phần yếu ớt để trả lời: "Có lẽ vậy."
Lục Khương nghe vậy liền lập tức đi đến đẩy xe lăn cùng Vĩ Thành vào nhà. Trước khi rời đi, cậu vừa quay đầu vừa nói với Tề Sâm: "Tôi đưa Vĩ Thành về phòng trước. Có gì chúng ta nói chuyện sau.
"Vậy tôi ở đây đợi anh" Tề Sâm vừa gật đầu vừa trả lời Lục Khương.
"Anh cố chịu đựng một chút. Tôi sẽ đưa anh về phòng ngay." Lục Khương về lên tiếng trấn an Vĩ Thành vừa dùng sức đẩy nhẹ xe lăn.
Sau một lúc, Lục Khương đã đưa được Vĩ Thành lên lầu. Vì lo lắng cho tình trạng của anh, cậu đã gọi quản gia lên phòng rồi nói: "Phiền chú gọi bác sĩ gia đình đến đây một chuyến."
"Không cần." Vĩ Thành đột ngột cất giọng ngăn cản.
Không biết Vĩ Thành nghĩ gì, chỉ thấy anh đột nhiên từ từ điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ. Ánh mắt anh vừa nhìn ra ngoài vừa cất giọng nói với quản gia: "Tiễn khách! Từ nay về sau, không được để người ngoài vào biệt thự nếu không có sự cho phép của tôi. Đặc biệt là cậu ta."
Quản gia không biết "cậu ta" mà Vĩ Thành nói đến là ai. Vậy nên ông liền mạo muội lên tiếng hỏi lại: "Không biết 'cậu ta mà thiếu gia vừa đề cập là ai?"
Vĩ Thành hừ lạnh rồi mới nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Hôm nay chưa có sự đồng ý của tôi, ông đã để ai vào biệt thự?"
Với kinh nghiệm lâu năm, quản gia liền dễ dàng cảm nhận được Vĩ Thành đang tức giận. Sự tức giận đó hiện rõ trên từng câu từng chữ mà anh vừa cất lời.
Vậy nên vị quản gia già không dám nhiều lời nữa, ông vừa cúi người chuyên nghiệp vừa lên tiếng nhận lệnh: "Tôi đã rõ thưa thiếu gia. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không tùy tiện để người ngoài vào biệt thự. Đặc biệt là cậu Tề Sâm"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]