Một tháng sau
Sau hơn một tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng thì Lục Khương cũng đã lấy lại thị lực. Ngay khi vừa bình phục, cậu chạy vội đến bên Vĩ Thành mừng rỡ nói: "Bây giờ tôi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách bình thường. Thế nên tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, tắm nắng một chút. Anh có muốn đi cùng tôi không?"
Lục Khương càng nói càng phấn khích, khoé môi không kiềm được mà nhếch lên tạo thành một nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất rạng ngời.
Vĩ Thành ngồi đối diện như bị ma xui quỷ khiến mà sững người nhìn Lục Khương rất lâu, ánh mắt anh rơi thẳng trên khoé miệng cậu. Ánh mắt anh nhìn Lục Khương lúc này rất phạm quy.
Tuy nhiên, Lục Khương lại chẳng hề hay biết Vĩ Thành đang bị cậu câu mất hồn. Trước sự im lặng kia của anh, cậu cứ ngỡ rằng anh muốn từ chối lời đề nghị cùng ra ngoài.
Vậy nên Lục Khương dùng ánh mắt tiếc nuối mà cất giọng nói với Vĩ Thành: "Nếu anh không muốn cùng tôi ra ngoài, vậy tôi....."
Lục Khương chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vĩ Thành cắt ngang: "Tôi đi cùng cậu."
Lục Khương khựng người giây lát, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc. Nhưng rất nhanh cậu liền ném sự ngạc nhiên cùng hàng vạn dấu chấm hỏi ra sau lưng.
"Vậy tôi đẩy anh ra ngoài. Bây giờ anh có muốn rút lại những lời vừa nói thì cũng đã muộn rồi" Lục Khương vừa đẩy nhẹ xe lăn của Vĩ Thành ra cửa phòng vừa đắc ý nói lớn.
Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3730470/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.