Sáng hôm sau, Lục Khương mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không thể phủ nhận rằng có Vĩ Thành bên cạnh cậu lại an ổn ngủ ngon hơn thường lê.
Mặc dù trước mắt chỉ là một mảng đen kịt nhưng Lục Khương vẫn lờ mờ cảm nhận được Vĩ Thành đang ở ngay trước mắt cậu. Cậu theo bản năng vươn tay về phía trước sờ mó, ngón tay thuôn dài không ngừng lướt qua hết thảy các ngũ quan trên khuôn mặt anh.
Không biết có phải Lục Khương bị ma xui quỷ khiến hay không....bàn tay không tự chủ mà vuốt ve cánh môi của Vĩ Thành. Mãi cho đến khi bàn tay ấy bị một bàn tay cứng rắn khác nắm chặt.
"Nghịch đủ chưa?" Vĩ Thành vừa nắm chặt bàn tay Lục Khương vừa cất giọng nói. Câu từ thì nghe như anh đang chất vấn cậu nhưng giọng điệu lại trái ngược hoàn toàn - giọng điệu anh nhẹ nhàng chất chứa sự dung túng không thể che giấu.
Lục Khương khựng người lại một lúc sau đó mới ngượng ngùng nói: "Xin lỗi."
Vĩ Thành không tiếp lời Lục Khương, anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi từ từ buông tay cậu.
Chẳng biết qua bao lâu, Vĩ Thành mới bắt đầu ngồi dậy, anh dùng sức kéo xe lăn đến cạnh mép giường. Sau đó thuần thục tự nhiên mà ngồi lên xe lăn, có lẽ anh đã rất quen với việc này nên cũng chẳng mất nhiều thời gian.
Bên này, Lục Khương nghe thấy tiếng động cũng từ từ ngồi dậy. Cậu đưa hai chân xuống sàn nhà, hai tay sờ mó xung quanh, từ đó dựa vào xúc giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3730469/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.