Vĩ Thành ngồi ở ghế sau, bên cạnh anh là Lục Khương một thân bầm tím, chi phí vết thương.
Ít phút trước, cửa phòng kho bị vệ sĩ của Vĩ Thành phá vỡ, Lục Khương vì vậy mà được cứu ra ngoài. Cậu được trợ lý của anh cởi trói rồi cõng lên xe.
Vĩ Thành khẽ nhíu mày khi nhớ đến chi tiết này, bàn tay anh vô thức nắm chặt. Anh còn nhớ rõ, ngay khi vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lục Khương, anh thật sự đã nảy sinh khao khát đứng lên hơn bao giờ hết.
Đứng lên đến bên cậu, ôm cậu vào lòng, bế cậu lên.
Đáng hận thay lúc ấy anh chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn cậu. Nhìn cậu yếu ớt nhìn anh, nhìn cậu được vệ sĩ cởi trói, nhìn cậu được vệ sĩ cõng trên lưng.. Lần đầu tiên anh nảy sinh cảm giác ghen tị xen lẫn sự bất lực không thể nói thành lời.
Lòng Vĩ Thành cứ thế tràn ngập trong sự ghen tị, hai mắt anh tối sầm lại như thể nó có thể nuốt trọn cả màn đêm. Dáng vẻ hiện tại của anh thật sự khiến người khác không rét mà run.
Tài xế lái xe vô tình nhìn Vĩ Thành từ kính chiếu hậu, ông không khỏi rùng mình khi giao nhau với ánh mắt của anh.
Tuy nhiên, ngay khi cái đầu nhỏ của Lục Khương dựa vào vai Vĩ Thành, bóng tối trong mắt anh lập tức biến mất.
Có lẽ vì quá mệt nên Lục Khương cứ thế ngủ thiếp đi mà không có chút phòng bị. Do sự xóc nảy của xe mà cái đầu nhỏ của cậu cứ thế hữu duyên rơi trên vai Vĩ Thành.
Vĩ Thành nhẹ nhàng đưa tay dịch chuyển cái đầu của Lục Khương lại gần anh. Sau đó đưa tay vòng qua eo cậu ôm chặt cậu.
Lục Khương cứ thế không hay không biết mà ngủ ngon lành trên vai Vĩ Thành. Mãi cho đến khi xe dừng lại, cậu mới mơ màng thức giấc.
Ngay khi nhận thức được bản thân vừa làm gì, Lục Khương liền cuống cuồng tay chân. Cậu nhanh chóng dịch người ra xa Vĩ Thành, sau đó rối rắm nói: "Xin lỗi."
Vĩ Thành nhìn thấy sự xa cách trong lời nói của Lục Khương liền cảm thấy không vui. Tuy nhiên vì cậu đang bị thương nên anh không muốn nhiều lời làm khó cậu.
Một lần nữa, Lục Khương được vệ sĩ đưa xuống xe cũng lên phòng. Vĩ Thành ngồi trên xe lăn nhìn theo rất lâu, bàn tay nắm chặt đến đô móng tay anh đã hằn sâu vào lòng bàn tay từ lúc nào chẳng hay.
Vì không muốn Lục Khương lại rơi vào tình cảnh bị bắt cóc thêm lần nào nữa. Nên Vĩ Thành đã quyết định đưa cậu về biệt thự rồi gọi bác sĩ riêng đến khám cho cậu thay vì đi bệnh viện.
Rất nhanh bác sĩ riêng đã đến, ông nhanh chóng khám cho Lục Khương. Đây là bác sĩ chuyên khám cho Vĩ Thành và gia đình của anh.
Về cơ bản, Lục Khương chỉ bị thương nhẹ, hầu hết các vết thương đều là vết thương ngoài da.
Tuy nhiên mắt của cậu lại khá nghiêm trọng. Vì vụ bắt cóc này mà thời gian mất thị lực tạm thời của Lục Khương có thể kéo dài hơn. Cụ thể là bao lâu thì chưa có thể nói trước được. Có thể là 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng,....thậm chí là nửa năm.
Sau khi khám xong, bác sĩ nhanh chóng rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi Lục Khương và Vĩ Thành.
Có lẽ Lục Khương không hề biết, căn phòng và cái giường cậu đang nằm là của Vĩ Thành. Đúng vậy, đây là phòng ngủ của Vĩ Thành, giường cũng là giường của anh.
Lục Khương sau khi được truyền nước và ăn một ít cháo liền lấy lại tinh thần. Nhưng rất nhanh cậu liền bị cơn buồn ngủ ập đến làm cho rũ rượi, cậu liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
"Tôi ngủ trước. Anh cũng về phòng ngủ đi!" Lục Khương vừa vùi đầu vào trong chăn, vừa uể oải lên tiếng.
Vĩ Thành lẳng lặng nhìn cậu, anh không lên tiếng đáp lời cậu.
Không rõ Vĩ Thành nghĩ gì mà trầm tư rất lâu, sau khi suy nghĩ xong anh bắt đầu điều khiển xe lăn đến bên giường của Lục Khương.
Tiếp đó anh từ từ leo lên giường, có lẽ vì quá quen nên hành động này của anh khá nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Lục Khương cũng chẳng phát giác ra. Mãi cho đến khi cậu trở người, tay vô tình quét qua mặt anh, cậu mới phát hiện trên giường có người.
Lục Khương lòng đầy nghi hoặc mà cất tiếng hỏi: "Tại sao anh lại nằm ở đây?"
Vĩ Thành nghe vậy thì hết sức thản nhiên đáp: "Vợ chồng chung giường là chuyện bình thường. Cậu có cần ngạc nhiên như vậy không?"
"Nhưng mà.... Lục Khương nhỏ giọng nói, lời còn chưa nói hết thì đã bị Vĩ Thành cắt ngang: "Giường cậu đang nằm là của tôi. Tôi lạ giường sẽ không ngon giấc nên mới buộc phải ngủ chung giường với cậu. Cậu đừng nghĩ nhiều"
"Hoá ra là vậy" Lục Khương không nghi ngờ mà lập tức gật đầu tiếp lời Vĩ Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]