Chương trước
Chương sau
Sau khi tránh thoát khỏi nắm đấm của Vĩ Thành, Cố Tử Thanh đứng dậy phải bụi và nếp nhăn trên áo rồi thong dong đứng dậy rời đi. Anh ta trước khi đi còn không quên để lại một câu chọc tức Vĩ Thành: "Anh đi trước, bảo bối của em hiện tại đang được anh em của anh chăm sóc. Nên em không cần lo lắng"

Hai chữ "chăm sóc" được Cố Tử Thanh nói đặc biệt to và đặc biệt nhấn mạnh.

Hai mắt Vĩ Thành nhuốm đầy tơ máu, ánh mắt anh tối sầm lại. Bàn tay anh nắm chặt thành xe lăn, gân xanh nổi lên, sự giận dữ của anh cứ thế chuốc lên chiếc xe lăn vô tội.

****

Bên này Lục Khương đang bị trói chặt vào ghế, mùi ẩm mốc bay lượn lờ quanh chóp mũi cậu.

Sau khi tác dụng của thuốc mê nguôi đi, Lục Khương từ từ mở mắt ra, ý thức dần dần được khôi phục. Tuy nhiên, hiện tại cậu đang bị mất thị lực tạm thời nên không thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh.

"Mày tỉnh rồi?" Một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe chừng người nọ tầm tuổi Lục Khương.

Lục Khương không trả lời câu hỏi của hắn ta, cậu gắt gao vùng vẫy với hy vọng có thể thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng. Tiếc thay với sức lực của ngươi bình thường, hành động này của cậu hoàn toàn vô ích, chỉ như mang muối bỏ biển.

"Mày đừng chống cự! Vô ích thôi." Hắn ta cao giọng giễu cợt Lục Khương, vừa nói hắn ta vừa tiến đến trước mặt Lục Khương. Sau đó hắn ta từ từ thô bạo bóp chặt cằm của cậu.

Lục Khương không khỏi kiềm chế được mà thốt lên một tiếng "đau.

Nghe vậy, người thanh niên trước mặt không khỏi đắc ý cười lớn, cả một khoảng không cứ thế bị tiếng cười của gã ta bao trùm.

Người thanh niên này chính là một trong những "anh em tốt" của Cố Tử Thanh. Nói là anh em tốt cũng không hẳn, bởi lẽ hắn ta yêu thầm Cố Tử Thanh.



Nói cách khác, chỉ cần là điều Cố Tử Thanh muốn thì hắn ta đều sẽ dốc hết tâm, hết sức mà phục tùng. Tiếc rằng trong mắt Cố Tử Thanh chỉ có quyền lực nên chưa bao giờ nhìn thấy phần tâm tư này của gã ta.

Lục Khương sau khi chống cự không thành bèn ngồi yên. Cậu trừng mắt nhìn thẳng về phía trước rồi cất giọng hỏi: "Anh là ai? Mục đích anh bắt cóc tôi là gì?"

Giọng điệu của Lục Khương cứng cỏi vô cùng, hoàn toàn không thể nghe ra chút sợ hãi từ cậu.

"Mày không cần biết." Người thanh niên buông bàn tay thô ráp đang bóp chặt cắm của Lục Khương rồi mới từ từ chậm rãi nói.

Lục Khương không nhận được câu trả lời nên chỉ đành ngồi yên. Theo suy đoán của cậu, Vĩ Thành rất nhanh sẽ tìm thấy cậu, cậu tin tưởng vào hào quang phản diện của anh. (7)

Thế nên nhiệm vụ của Lục Khương bây giờ chính là hoà hoãn.

Lục Khương không rõ mục đích của người bắt cóc là vì điều gì. Vì tiền? Vì trả thù? Vì muốn điều kiện lợi ích?

Tuy nhiên, Lục Khương chắc chắn một điều đối phương bắt cóc cậu không phải là vì muốn lấy cái mạng nhỏ này của cậu.

Bằng chứng là những vết thương trên người cậu. Mặc dù nhìn có vẻ man rợ nhưng tất cả chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương cốt bên trong.

Cứ thế một ngày trôi qua, thời gian hiện tại đã là nửa đêm.

Lục Khương ngoài bị đánh đập mỗi hai tiếng một lần thì còn bị bỏ đói. Cậu thầm cầu với trời phản diện sẽ tìm thấy cậu trong đêm nay. Nếu không với sức chịu đựng của cơ thể này, trước khi bị đánh chết thì cậu đã bị đói chết. (D

Không biết có phải cầu được ước thấy hay không, ngay khi Lục Khương vừa dứt suy nghĩ kia thì cậu liền nghe thấy tiếng cửa nhà kho bị người ta phá. Tiếng động rất lớn, nó lớn đến nỗi mặt đất rung chuyển, đến cái ghế cậu đang ngồi cũng bị xê dịch ít nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.