Sau khi tránh thoát khỏi nắm đấm của Vĩ Thành, Cố Tử Thanh đứng dậy phải bụi và nếp nhăn trên áo rồi thong dong đứng dậy rời đi. Anh ta trước khi đi còn không quên để lại một câu chọc tức Vĩ Thành: "Anh đi trước, bảo bối của em hiện tại đang được anh em của anh chăm sóc. Nên em không cần lo lắng"
Hai chữ "chăm sóc" được Cố Tử Thanh nói đặc biệt to và đặc biệt nhấn mạnh.
Hai mắt Vĩ Thành nhuốm đầy tơ máu, ánh mắt anh tối sầm lại. Bàn tay anh nắm chặt thành xe lăn, gân xanh nổi lên, sự giận dữ của anh cứ thế chuốc lên chiếc xe lăn vô tội.
****
Bên này Lục Khương đang bị trói chặt vào ghế, mùi ẩm mốc bay lượn lờ quanh chóp mũi cậu.
Sau khi tác dụng của thuốc mê nguôi đi, Lục Khương từ từ mở mắt ra, ý thức dần dần được khôi phục. Tuy nhiên, hiện tại cậu đang bị mất thị lực tạm thời nên không thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh.
"Mày tỉnh rồi?" Một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe chừng người nọ tầm tuổi Lục Khương.
Lục Khương không trả lời câu hỏi của hắn ta, cậu gắt gao vùng vẫy với hy vọng có thể thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng. Tiếc thay với sức lực của ngươi bình thường, hành động này của cậu hoàn toàn vô ích, chỉ như mang muối bỏ biển.
"Mày đừng chống cự! Vô ích thôi." Hắn ta cao giọng giễu cợt Lục Khương, vừa nói hắn ta vừa tiến đến trước mặt Lục Khương. Sau đó hắn ta từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3681702/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.