"Người đâu?" Vĩ Thành vừa nhìn vào giường bệnh trống trơn, vừa hắng giọng quát lớn với nhân viên y tế của bệnh viện.
Trưởng khoa nhanh chóng bước đến cất giọng xoa dịu cơn giận dữ của Vĩ Thành: "Chúng tôi sẽ nhánh chóng trích xuất camera.
Dứt lời, trưởng khoa dẫn Vĩ Thành đến phòng an ninh để trích xuất camera với hy vọng có thể tìm ra kẻ đã đưa Lục Khương đi.
Tuy nhiên, tất cả các camera trong phòng bệnh mà Lục Khương nằm và ngoài hành lang đều đồng loạt không thể hoạt động. Lỗi này không phải trùng hợp mà như thể có người đã động chân động tay. Nhưng hung thủ thực hiện bằng cách nào thì không ai trong phòng an ninh có thể lý giải được.
Lúc này, Vĩ Thành triệt để tức giận, anh vừa nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, vừa quát lớn: "Vô dụng."
Dứt lời, Vĩ Thành điều khiển xe lăn rời khỏi phòng an ninh tiến ra xe riêng.
"Đến Cố gia!" Vĩ Thành lạnh giọng nói với tài xế, dáng vẻ của anh lúc này không có chút sắc thái của người sống.
Trên xe, Vĩ Thành quỷ dị nhìn ra cửa sổ, ánh mắt anh lộ ra sự tính toán khó lòng đoán được. Vẻ mặt sắc lạnh cùng bàn tay đang nắm chặt khiến dáng vẻ của anh lúc này không ai dám lại gần.
Không biết qua bao lâu cuối cùng xe của Vĩ Thành cũng dừng ngay trước cửa biệt thự của Cố gia. Đây là một ngôi biệt thự lâu đời nên nhìn tổng thể nó mang nét cổ điển nhiều hơn là hiện đại.
Tài xế bước xuống tiến đến mở cửa, ông giúp Vĩ Thành và cả xe lăn của anh xuống khỏi xe một cách dễ dàng.
Đám người hầu của Cố gia ngay khi vừa nhìn thấy Vĩ Thành liền một mực cung kính tiếp đón. Điển hình là quản gia, ông nhanh chóng gác lại công việc đang dang dỡ để chạy đến chào hỏi anh.
"Chào mừng thiếu gia trở lại Cố gia." Quản gia kính cẩn nghiêng mình cất giọng khàn đặc mà chào hỏi Vĩ Thành.
Vĩ Thành không nâng mắt hay cất giọng chào hỏi lại. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, quản gia và tất cả người hầu đứng gần đó đều không dám mở miệng nói chuyện.
"Cố Tử Thanh đâu?" Vĩ Thành lạnh giọng hỏi quản gia, giọng điệu của anh toát ra khí lạnh khiến người xung quanh không rét mà run.
"Thưa thiếu gia, cậu Tử Thanh đang ở sảnh chính." Quản gia vừa cúi người vừa thận trọng trả lời. Cố Tử Thanh chính là con trai của bác cả Vĩ Thành.
Ở nhà chính Cố gia này có rất nhiều thế hệ cùng chung sống. Giữ vị trí cao nhất chính là ông nội của Vĩ Thành - Cố Từ. Tiếp đó là cha của Vĩ Thành - Cố Đường - người nắm quyền và điều hành Cố gia hiện tại. Ngoài ra còn có các anh chị em khác của Cố Đường cùng chung sống ở đây.
Vốn là một gia tộc tranh đấu nên mối quan hệ giữa Vĩ Thành cùng con của các bác và các cô đều không tốt. Trong đó xấu nhất phải kể đến con trai của bác cả - Cố Tử Thanh
Cố Tử Thanh cũng chính là tình nghi lớn nhất gây ra vụ tai nạn khiến Vĩ Thành mất khả năng đi lại và vụ hoả hoạn ở biệt thự ven biển. (1)
Vào đến sảnh chính, Vĩ Thành lập tức lên tiếng hỏi: "Lục Khương đâu?" Giọng điệu của anh vô cùng sắc lạnh.
Sở dĩ Vĩ Thành có thể khẳng định người đưa Lục Khương đi là Cố Tử Thanh chính là vì hai lý do.
Thứ nhất, trên tủ đầu giường trong phòng bệnh mà Lục Khương nằm bỗng
nhiên xuất hiện một viên kẹo sữa. Mỗi lần Cố Tử Thanh làm chuyện xấu xong, muốn khiêu khích Vĩ Thành thì hắn ta đều để lại một viên kẹo. Đó như một lời khiêu chiến mở màn cuộc chiến của cả hai.
Thứ hai, người duy nhất có thể đồng loạt đánh sập hệ thống camera chỉ có một mình Cố Tử Thanh. Hắn ta đã rất nhiều lần dùng thủ thuật để đánh sập các camera ở công ty và bao gồm cả hôm anh xảy ra tai nạn.
Từ hai điều này, Vĩ Thành có thể chắc chắn rằng người đã đưa Lục Khương đi chính là Cố Tử Thanh.
Trước sự chất vấn đầy tức giận kia của Vĩ Thành, Cố Tử Thanh không hề nao núng. Thay vào đó, anh ta lại nhàn nhã nhâm nhi tách trà sau đó mới thong dong nâng mắt nhìn Vĩ Thành. Anh ta vừa nở một nụ cười xấu xa vừa bỡn cợt nói: "Bảo bối của em ở đâu, làm sao anh biết được"
"Lục Khương đâu?" Vĩ Thành lặp lại câu hỏi ban nãy, lần này giọng điệu anh không còn bình tĩnh nữa thay vào đó là sự mất kiên nhẫn người bình thường cũng có thể nhìn ra.
"Em muốn biết?" Cố Tử Thanh xảo quyệt mà cất lời.
"Nói! Lục Khương đang ở đâu?" Vĩ Thành hắng giọng quát lớn, mắt anh hiện rõ tơ máu, nét mặt lạnh tanh mà nhìn thẳng vào mắt Cố Tử Thanh.
Trước cơn thịnh nộ của Vĩ Thành, Cố Tử Thanh vẫn ung dung uống hết tách trà đang uống dở. Sau đó anh ta mới từ từ lục túi áo lấy ra mấy tấm ảnh rồi ném thẳng lên bàn.
Người trong ảnh đang bị trói vào ghế, tay và chân đều đồng loạt xuất hiện các vết thương do bị roi đánh. Không chỉ vậy khuôn mặt của người kia còn chi chít các vết bầm tím do bị tát và bị đấm mạnh.
Và tất nhiên người trong ảnh kia chính là Lục Khương....
"Muốn gặp bảo bối của em chứ gì? Đây, bảo bối của em đây." Cố Tử Thanh vừa chỉ tay vào mấy tấm ảnh, vừa cà lơ cà phất mà cất giọng. (2)
"Thằng khốn!" Vĩ Thành vừa tức giận hét lớn, vừa đưa nắm đấm về phía Cố Tử Thanh. Tiếc là vì anh đang ngồi xe lăn không dễ dàng hành động, vậy nên Cố Tử Thanh đã dễ dàng tránh thoát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]