"Cậu có nơi nào muốn đến không?" Vĩ Thành đột nhiên cất giọng hỏi, anh cũng không rõ bắt nguồn từ lý do gì mà anh lại đề cập đến chuyện này.
Lục Khương có hơi ngạc nhiên, cậu ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: "Rất nhiều."
"Cụ thể là những nơi nào?" Vĩ Thành nhàn nhạt hỏi lại. Giọng điệu nghe có vẻ như anh rất thờ ơ nhưng dáng vẻ lại cực nghiêm túc.
"Tại sao anh lại muốn biết?" Lục Khương lòng đầy nghi hoặc mà lên tiếng hỏi. Cậu thật sự không hiểu tại sao Vĩ Thành lại đề cập đến chuyện này.
Vĩ Thành yên lặng một lúc rất lâu, sau đó anh mới chậm rãi cất tiếng nói: "Đợi sau này cậu khoẻ lại....tôi sẽ dẫn cậu đi"
Câu trả lời này quả thật nằm ngoài sự dự đoán của Lục Khương. Vậy nên trên khuôn mặt cậu lúc này lộ rõ sự kinh ngạc không thể che giấu.
Sau một hồi suy tư, Lục Khương bắt đầu dùng giọng điệu ngờ vực mà để nói với Vĩ Thành: "Tôi nghĩ ngoài mất thị lực tạm thời, có lẽ tôi còn gặp vấn đề về thính giác."
Vĩ Thành nhíu mày khó hiểu mà hỏi: "Cậu lại nói linh tinh cái gì nữa?"
Ngay lập tức, Lục Khương vừa lắc đầu lia lịa vừa trả lời: "Tôi không nói linh tinh. Nếu tôi không có vấn đề về thính giác thì tại sao tôi lại nghe thấy anh muốn dẫn tôi đi chơi chứ?"
"Thính giác cậu hoàn toàn bình thường. Tôi thật sự đã nói như vậy" Vĩ Thành bình thản trả lời, giọng điệu của anh không có chút lạ thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3650235/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.