Chương trước
Chương sau
"Dạo này anh tiến bộ hơn rồi đấy, còn biết cả nói đùa nữa chứ." Lục Khương vừa xua xua tay vừa cười nói.

Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn cái dáng vẻ tươi cười kia của Lục Khương.

Có lẽ vì trời cũng đã khuya nên Lục Khương liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Vĩ Thành thấy vậy thì liền vội vàng nói: "Cậu nghỉ ngơi đi!"

Nói rồi, Vĩ Thành ấn nút màu đỏ gần đó khiến cho phần đầu giường hạ xuống. Cả cơ thể Lục Khương theo đó cũng hạ thấp dần.

"Ngủ ngon." Lục Khương vừa nhắm hai mắt lại vừa không quên nói một tiếng ngủ ngon với Vĩ Thành.

"Ngủ ngon" Vĩ Thành theo đó mà tiếp lời Lục Khương, cứ ngỡ anh sẽ phớt lờ cậu. Nào ngờ anh lại thật sự nghe lọt những lời này, không chỉ vậy còn cất giọng chúc ngược lại cậu.

Xong xuôi, Vĩ Thành điều khiển xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

******

Sáng hôm sau

"Tôi đã trích xuất camera hôm qua, hoàn toàn không có đối tượng nào khả nghi đến gần chiếc xe của cậu Lục. Việc điều tra kẻ đã động tay động chân vào phanh xe hiện chưa có manh mối." Trợ lý chậm rãi nói hết những gì bản

thân đã điều tra.

Cũng trong đêm qua, ngay khi trợ lý vừa về nhà liền nhận được tin nhắn của Vĩ Thành. Nội dung tin nhắn đại loại là kêu anh ta điều tra kẻ đứng sau vụ tai nạn của Lục Khương.

"Không tìm thấy?" Vĩ Thành lạnh giọng hỏi ngược lại, giọng điệu anh toả ra khí lạnh âm u.



Trợ lý cảm nhận được Vĩ Thành đang nổi giận, vậy nên anh ta vội vàng nói tiếp: "Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ mà ngài muốn tìm"

Kích hoạt Sinh lời tự động chi 1 bước Mã tài khoản ngay Tối ưu dòng tiền - Linh hoạt chi tiêu

Vĩ Thành không tiếp lời trợ lý, anh cứ thế dứt khoát tắt máy. Mặc cho trợ lý ở đầu dây bên kia kêu gào giải thích thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thèm nghe lọt tai.

Sau khi đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện với trợ lý, Vĩ Thành điều khiển xe lăn vào phòng bệnh của Lục Khương, trên tay là một cái hộp giữ nhiệt đem từ nhà đến.

"Dậy rồi?" Vĩ Thành điều khiển xe lăn tiến vào liền nhìn thấy Lục Khương đang ngồi thẩn thờ trên giường bệnh, vậy nên anh cứ thế bất giác lên tiếng hỏi.

Lục Khương vừa gật đầu vừa trả lời: "Chỗ lạ nên không ngủ được."

Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ "ừm" một tiếng rồi lại điều khiển xe lăn đến bên cạnh giường bệnh. Anh đặt hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường sau đó thuần thục mở nắp hộp.

Mùi thơm nương theo đó mà bay ra, nó cứ thế phức phơ lượn lờ quanh chóp mũi Lục Khương. Trước mùi thơm nức mũi này, cậu không thể nào không xuýt xoa cảm thán: "Thơm thật!"

"Há miệng" Vĩ Thành múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt Lục Khương, anh nhẹ giọng lên tiếng nói.

Lục Khương quen cửa quen nẽo mà há miệng ăn muỗng cháo kia, cậu quá quen với hành động đút cháo ngắn gọn súc tích này của Vĩ Thành.

Ăn một lúc thì đột nhiên Lục Khương cảm thấy vị cháo có vị khá khác hôm trước. Vậy là cậu bất giác cất giọng hỏi: "Vị cháo hôm nay có vẻ như khác hôm qua."

Vĩ Thành nghe xong hơi khựng lại một chút, chốc sau anh mới lên tiếng hỏi lại: "Không ngon?"

Lục Khương ngay lập tức vừa lắc đầu lia lịa vừa trả lời: "Không phải. Tôi chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi."



"Nhưng phải công nhận là cháo hôm nay ngon hơn hôm qua." Lục Khương vừa nở nụ cười thiện chí vừa cất cao giọng khen ngợi.

Những lời này của Lục Khương ấy vậy mà lại làm Vĩ Thành cười. Anh nở một nụ cười rất nhẹ, rất khó có thể nhận ra. Tuy nhiên nếu chú ý kĩ thì có thể thấy được nụ cười này của anh rất chân thành.

Sở dĩ Vĩ Thành cười như vậy là vì Lục Khương khen cháo anh nấu ngon. Đúng vậy, cháo hôm nay chính là do anh đích thân xuống bếp.

Vĩ Thành không rõ xuất phát từ lý do gì nhưng sáng hôm nay anh lại muốn tự mình nấu cháo cho Lục Khương thay vì nhờ trợ lý đi mua.

"Há miệng." Vĩ Thành lại cứ thế tiếp tục đút cháo cho Lục Khương, cả hai thuần thục ăn ý đến lạ - một người đút một người ăn hoà hợp đến lạ.

Xong xuôi, Vĩ Thành rất thuần thục mà rót một cốc nước cho Lục Khương.

"Anh không cảm thấy khó chịu hả?" Lục Khương đột nhiên cất giọng hỏi, không biết tại sao nhưng giọng điệu của cậu lại xen lẫn chút kinh ngạc.

Vĩ Thành nhíu mày, anh khó hiểu hỏi ngược lại Lục Khương: "Khó chịu? Khó chịu gì?"

Lục Khương ậm ừ một lúc khá lâu rồi mới chậm rãi trả lời: "Anh rất bài xích chuyện ra khỏi phòng Vậy mà bây giờ lại đến đây thăm tôi. Nên là tôi sợ mỗi trường ở đây khiến anh khó chịu."

"Không khó chịu." Vĩ Thành dứt khoát trả lời, anh không nghĩ ngợi gì nhiều mà cứ thế trả lời Lục Khương.

Thật ra chính Vĩ Thành cũng không rõ cảm xúc này của bản thân. Từ khi bị tai nạn, anh luôn có xu hướng muốn nhốt bản thân trong căn phòng tối, tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ phá kén để bay ra khỏi cái hộp đen kia.

Vậy mà ngay khi nghe tin Lục Khương bị tai nạn, suy nghĩ đầu tiên và duy nhất của Vĩ Thành chính là gặp được cậu, xác nhận cậu không sao. Lúc đó, anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc bài xích thế giới bên ngoài, điều anh quan tâm duy nhất chỉ có Lục Khương.

Rõ ràng ngay cả bản thân Vĩ Thành cũng chẳng rõ trạng thái cảm xúc này của chính anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.