Lục Khương nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Lạc liền ngay lập tức lên tiếng trấn an. Cậu lúng túng nói: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ không đuổi cậu đi."
"Anh...anh nói thật không?" Thẩm Lạc ngẩng đầu ngóng trông mà hỏi lại. Đôi mắt ứa nước đầy u uất nay bỗng trở nên long lanh như sao trời.
Lục Khương nhẹ nhàng gật đầu, cái gật đầu này của cậu triệt để làm Thẩm Lạc có thần sắc trở lại.
Tuy nhiên Vĩ Thành lại không như thế, trái với sự vui vẻ của Thẩm Lạc thì anh lại cực kỳ khó chịu. Vẻ mặt của anh không có một chút nhiệt độ, lạnh nhạt vô cùng.
"Cậu quên đây là nhà của ai rồi phải không? Tôi không muốn giữ Thẩm Lạc của cậu ở lại đây, cậu có thể làm được gì tôi?" Vĩ Thành vừa nhìn Lục Khương vừa dùng giọng điệu quái gở nói.
Lục Khương ngơ ngác nhìn Vĩ Thành, cậu bất giác nói ra những suy nghĩ trong lòng: "Anh đây....là đang giận đúng không?"
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cáu kỉnh quay người sang hướng khác.
Hành động này của Vĩ Thành đã làm Lục Khương chắc chắn được phỏng đoán của cậu. Anh thật sự đang giận.
Nếu Vĩ Thành giận vậy thì cậu sẽ dỗ.
Lục Khương nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng nói với Vĩ Thành. Cậu dùng giọng điệu cợt nhã cùng vẻ mặt đáng thương mà cất lời: "Chồng~ Anh không thương tôi~"
Nói xong, Lục Khương còn đặc biệt bày ra dáng vẻ ủy khuất, đáng thương. Không dừng lại ở đó, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3650225/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.