Đám người hầu vừa nghe thấy tiếng vỡ liền lập tức luống cuống cúi người xuống dọn dẹp.
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã bị Vĩ Thành quát lớn: "Ra ngoài!"
Đám người hầu chỉ là phận tôi tớ, chủ bảo gì thì đều phải nghe theo. Vậy nên bọn họ từng người, từng người một rời khỏi phòng.
Vĩ Thành ngồi trên xe lăn, vẻ mặt u ám. Anh nắm chặt tay vào thành xe lăn như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh liên tục đập vỡ đồ đạc trong phòng, chẳng mấy chốc căn phòng đã trở thành một mớ hỗn độn.
Không biết qua bao lâu, Vĩ Thành đột nhiên điều khiển xe lăn đến tủ đầu giường. Anh đưa tay nhấc điện thoại lên rồi gọi cho trợ lý.
Vĩ Thành không đợi người đầu dây bên kia lên tiếng thì đã không kiên nhẫn cất giọng nói trước: "Tìm người! Tôi cho cậu 30 phút để tìm Lục Khương."
Trợ lý ở đầu dây bên kia còn chưa kịp phản ứng thì Vĩ Thành đã dứt khoát tắt điện thoại.
Hơn 25 phút sau, Lục Khương thật sự trở về dưới sự "áp giải" của trợ lý.
Lục Khương vừa bước vào phòng đã nghe ngay tiếng trách mắng của Vĩ Thành: "Cậu đi đâu? Tại sao không về nhà?"
"Tôi ra ngoài một chút." Lục Khương nhỏ giọng trả lời.
Vĩ Thành ngay lập tức nhíu mày hỏi ngược lại: "Ra ngoài một chút?"
Lục Khương im lặng một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Tôi vừa ra cửa liền thấy Thẩm Lạc không ngừng khóc.
Vậy nên tôi mới cùng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3650226/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.