Ngay khi Lục Khương vừa dứt lời, cả khoảng không rơi vào tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được chỉ có thể là tiếng hít thở của cả hai.
Không biết qua bao lâu, Vĩ Thành chậm rãi nâng mắt nhìn Lục Khương, một ánh mắt tràn đầy xuân sắc. Anh khàn khàn cất giọng hỏi: "Thật không?"
Lục Khương không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu cứ thế lia lịa mà gật đầu.
Tưởng chừng chỉ là một cái gật đầu bình thường. Ấy vậy mà chính nó đã làm nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh tanh của Vĩ Thành.
"Thưa thiếu gia, có người muốn gặp cậu." Người hầu đột nhiên gõ cửa nói vọng vào phòng.
Vĩ Thành hời hợt hỏi lại: "Ai?"
"Thưa thiếu gia, là con trai lớn nhà họ Lục - Lục Chước." Người hầu kính cẩn cất giọng trả lời.
Vĩ Thành qua loa ra lệnh: "Không gặp. Nói cậu ta về đi!"
Người hầu khó xử đứng ở cửa, một lúc sau mới mạo muội lên tiếng nói tiếp: "Cậu Lục Chước đang ở cạnh tôi."
Lúc lời này vừa dứt cũng là lúc Lục Chước tiến tới đẩy cửa bước vào phòng. Vừa bước vào phòng anh ta liền nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo sau đó mới cất giọng nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi có chuyện gấp cần nói với anh."'
Những lời này của Lục Chước tất nhiên là để nói với Vĩ Thành. Từ khi anh ta tiến vào phòng, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Lục Khương.
Bên này Vĩ Thành cũng chẳng thèm nâng mắt nhìn Lục Chước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3650224/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.