"Nếu anh không có chuyện gì vậy tôi về phòng trước." Lục Khương vừa nói vừa quay người rời đi.
Tuy nhiên, Lục Khương còn chưa đi được bước nào thì cánh tay đã bị Vĩ Thành nắm chặt không buông. Cậu vì thế nên quay đầu lại nhìn anh sau đó cất giọng hỏi: "Anh còn chuyện gì nữa hả?"
"Ăn trưa." Vĩ Thành không đầu không đuôi mà trả lời.
Lục Khương chớp chớp mắt mấy cái rồi mới lên tiếng hỏi lại lần nữa: "Ăn trưa? Ý anh là muốn tôi tôi ăn trưa?
"Nhưng hơn 30 phút nữa mới đến giờ cơm trưa, bây giờ tôi về phòng lát tôi lại qua." Lục Khương nói tiếp.
Mặc dù Lục Khương đã nói rõ ràng như vậy nhưng Vĩ Thành vẫn không có dấu hiệu buông tay, anh vẫn khư khư nắm chặt tay cậu.
"Cậu ở lại đây giúp tôi dọn kệ sách đằng kia." Vĩ Thành vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng của tủ sách.
Lục Khương khó hiểu hỏi lại: "Tại sao? Anh có thể nhờ người hầu, cần gì phải nhờ đến tôi chứ?"
"Nhưng tôi muốn cậu." Vĩ Thành bình thản trả lời, giọng điệu không rõ sắc thái.
Nói rồi, Vĩ Thành lại lần nữa chỉ tay vào kệ sách rồi nói: "Cậu lấy hết sách trên kệ xuống.
Lục Khương tất nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý này của Vĩ Thành, cậu hờn dỗi mà nói: "Tôi không làm."
"Cậu không làm cũng được. Nhưng cậu không được rời khỏi phòng, cậu có thể đến ghế sofa ngồi đọc sách." Vĩ Thành hạ tông giọng xuống để nói với Lục Khương. Nghe cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3649266/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.