Chương trước
Chương sau
"Đây là kỹ thuật viên làm vật lý trị liệu cho thiếu gia." Người hầu vừa nhìn Lục Khương vừa lên tiếng giải thích.

Kỹ thuật viên vật lý trị liệu? Rõ ràng trong nguyên tác không hề có tình tiết này. Theo như nguyên tác thì Vĩ Thành rất bài xích chuyện làm vật lý trị liệu.

Cậu không rõ tại sao Vĩ Thành trong nguyên tác lại có thể đi lại bình thường. Nhưng cậu chắc chắn, tác giả chưa bao giờ nhắc đến việc anh làm vật lý trị liệu.

"Tôi là Tô An, rất vui được gặp mặt hai anh." Tô An lại lần nữa lên tiếng chào hỏi.

Lần này vì phép lịch sự, Lục Khương nhanh chóng cười tươi rồi chào hỏi Tô An: "Rất vui được gặp cậu. Tôi là Lục Khương."

Trước nụ cười lịch sự của Lục Khương, Tô An cũng nhanh chóng cười đáp lại.

"Hôm nay tôi đến để giúp ngài Cố thực hiện bài vật lý trị liệu đầu tiên. Không biết bây giờ ngài Cố có rảnh không?" Tô An vừa bước về phía Vĩ Thành vừa nhã nhặn hỏi.

Lục Khương biết với tính cách của Vĩ Thành thì anh sẽ không lên tiếng trả lời. Vậy nên cậu bèn cất tiếng nói thay: "Ngài Cố? Ý cậu là Vĩ Thành? Hiện tại anh ấy đang rất rảnh, cậu có thể bắt đầu công việc của mình."

Sau khi Lục Khương nói xong, Tô An liền soạn những vật dụng cần thiết cho công việc vật lý trị liệu. Còn Vĩ Thành cùng chẳng có phản ứng gì, cũng chẳng có dấu hiệu phản đối Tô An làm vật lý trị liệu cho anh.

"Cậu về phòng trước đi!" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng nói với Lục Khương, âm thanh của anh rất nhẹ. Anh dùng giọng điệu êm dịu chứ không phải cái giọng đuổi người anh thường dùng.

Sở dĩ Vĩ Thành không muốn Lục Khương ở lại là vì anh không muốn cậu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh.

Lục Khương chẳng hề hay biết suy nghĩ này của Vĩ Thành. Cậu cứ tưởng anh đang muốn đuổi cậu đi. Vậy nên cậu vừa hất cằm lên trời vừa cất cao giọng nói: "Đi thì đi. Tôi cũng chẳng muốn ở đây thêm chút nào. Từ nay tôi sẽ không vào phòng của anh nửa bước."



Những lời này của Lục Khương chỉ là đùa giỡn, cậu chỉ muốn trêu Vĩ Thành một chút. Nào ngờ anh lại tưởng những lời kia là thật. Trên khuôn mặt vốn lạnh tanh kia đột nhiên thoáng hiện chút lo lắng cùng sự hốt hoảng.

"Ý tôi không phải vậy. Bây giờ tôi phải làm vật lý trị liệu, cậu ngồi ở đây sẽ rất buồn chán" Vĩ Thành đột nhiên luống cuống nói, anh ấy thế mà lại đang giải thích với Lục Khương. Cứ như thể anh thật sự sợ cậu giận.

Lục Khương sau khi nghe những lời này không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Cậu vừa treo nụ cười trên môi vừa không ngừng xua xua tay nói: "Tôi chỉ đùa thôi. Vậy mà anh lại xem là thật hả?"

Không đợi Vĩ Thành kịp nói gì thì Lục Khương đã cất giọng nói trước: "Bây giờ cũng đã hết việc của tôi. Nên tôi sẽ ra biển đi dạo."

Dứt lời, Lục Khương nhanh chóng quay người bước ra khỏi phòng. Tại cửa phòng, cậu đột nhiên dừng lại sau đó ngoái đầu lại nói: "Tạm biệt ông xã ~"

"Người kia là vợ của ngài?" Tô An mạo muội lên tiếng hỏi.

"Không phải việc của cậu. Đừng nhiều lời!" Vĩ Thành lạnh giọng nói, giọng điệu không chút kiêng dè.

Tô An nghe thấy vậy thì không nói nhiều thêm lời nào nữa. Thay vào đó cậu bắt đầu công việc của mình.

Bên này Lục Khương thật sự đi ra biển dạo mát. Tiếng sóng cùng tiếng gió hoà quyện vào nhau tạo nên một thanh âm yên ả, bình yên.

Lục Khương chậm rãi bước từng bước chân đi dọc theo bờ biển. Mặc dù là buổi trưa nhưng vì ở đây mọc rất nhiều cây dừa nên Lục Khương không bị cái nắng gắt chiếu thẳng vào người.

Đi mãi cuối cùng Lục Khương quyết định tấp vào quán kem ly lần trước để ngồi nghỉ mát. Cậu đến quầy gọi một ly kem socola sau đó bước đến ghế ngồi xuống.



Lục Khương cứ thế vừa thưởng thức phong cảnh, vừa thưởng thức vị kem mát lạnh. Khung cảnh bình yên này kéo dài chẳng bao lâu thì đột nhiên một đám người cao to kéo vào quán phá vỡ khung cảnh này.

Đám người này gồm bốn người. Trong đó có ba người cao to bặm trợn còn một người lại nhỏ con, yếu đuối.

Lục Khương vô thức chú ý đến đám người này. Nhưng lát sau cậu cũng chẳng quan tâm vì dù gì bọn họ cũng chẳng làm gì cậu.

Tuy nhiên mãi cho đến khi cậu chứng kiến cảnh ba gã đàn ông cao to bắt nạt cậu thanh niên yếu đuối trong nhóm; thì lúc này cậu mới quyết định đứng dậy can thiệp.

"Mày cúi xuống liếm sạch giày cho tao. Ai cho phép mày làm bẩn giày tao." Gã cao to nhất nhóm cất giọng ra lệnh với cậu thanh niên nhỏ con, yếu đuối.

"Tôi... tôi xin lỗi. Cậu thanh niên nhỏ con run rẩy, giọng điệu cậu vô cùng yếu ớt, sợ hãi.

"Mày nghĩ xin lỗi là xong hả?" Gã đàn ông cao to vừa quát vừa đưa nắm đấm về phía của cậu thanh niên nhỏ con kia.

Trước tình cảnh này Lục Khương chẳng thể làm ngơ, cậu đứng dậy đi về phía bọn họ rồi nói lớn: "Dừng tay!"

"Tao cho phép mày xen vào chuyện của tao hả? Thằng ranh này." Gã đàn ông bặm trợn lớn giọng quát tháo.

"Nếu mày đã muốn cứu nó. Vậy thì hãy thay nó nhận cú đấm này." Gã đàn ông cao to vừa cười nhếch mép vừa.

Nói rồi gã ta hướng nắm đấm về phía Lục Khương.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Lục Khương không kịp phản ứng. Vậy nên cú đấm kia chân chính dán vào má phải của cậu. Vì lực của gã ta quá lớn nên ngay sau đó cậu liền chếnh choáng ngã về phía sau, eo chạm vào góc bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.