"Cậu...cậu." Vĩ Thành vừa nhìn Lục Khương vừa kinh ngạc cất lời.
"Tôi vừa tắm xong chưa kịp mặc quần áo thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lớn phát ra từ phòng anh. Lo lắng anh xảy ra chuyện nên vội vàng chạy sang" Lục Khương chậm rãi giải thích, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Vĩ Thành ngay sau đó liền rời mắt khỏi người cậu, anh dùng giọng điệu không rõ sắc thái để tiếp lời: "Cậu ăn mặc hẳn hoi vào!" (
Lục Khương lúc này mới ý thức được tình trạng của bản thân. Ngoài một cái khăn quấn quanh thân dưới, che kín từ eo đến đùi thì trên người cậu chẳng có một mảnh vải nào che thân trên.
"Tôi vội quá nên quên mất." Lục Khương vừa gãi đầu vừa ngại ngùng nói.
"Cậu nhanh về phòng mặc đồ vào! Đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu." Vĩ Thành lên tiếng ra lệnh, anh không nhìn cậu mà lại nhìn sang hướng khác.
Lục Khương nghe vậy không nhiều lời nữa, cậu nhanh chóng quay về phòng.
Ngay khi Lục Khương rời đi, Vĩ Thành thế mà đột nhiên cất giọng nói: "Trắng thật!" Giọng điệu của anh pha chút cảm thán, sắc mặt anh thế mà lại phiếm hồng không rõ lý do.
"Tôi đã mặc đồ xong." Lục Khương hí hửng chạy đến trước mặt Vĩ Thành mà
nói.
Vĩ Thành lúc này mới nâng mắt nhìn Lục Khương rồi nói: "Lần sau không được để cơ thể như vậy chạy ra ngoài. Nếu có người khác nhìn thấy thì sẽ.."
Vĩ Thành chưa nói hết câu thì Lục Khương đã chen giọng vào: "Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3649265/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.