Bóng đêm dày đặc. Gió thổi từng cơn, âm vang như tiếng ác quỷ rên rỉ, khiến không khí càng thêm lạnh lẽo âm trầm.
“Tóm lại… Ta vừa rồi thật sự thấy có bóng người ở đây!”
Sở Hòa nằm rạp trên lưng A Cửu, đầu chôn trong hõm cổ hắn, chỉ hé đôi mắt nhìn ra cửa sổ. Nàng đưa tay chỉ về phía đó, nhưng ngoài kia chỉ còn bóng cây lay lắt trong gió. Còn cái bóng người đáng sợ kia, không biết đã biến đi đâu.
“A Cửu… A Cửu… Trên đời này có thật sự có quỷ hay không?”
Sở Hòa nắm lấy mái tóc bạc của hắn, giật mạnh một cái. A Cửu bị nàng kéo đến nỗi cái đầu lắc qua lắc lại, như bị hù đến ngẩn người.
A Cửu thần sắc đờ đẫn: “Nơi này có hơi thở… của người c.h.ế.t.”
Sở Hòa hãi hùng: “Thế thì chẳng phải là có quỷ sao?!”
A Cửu lắc đầu: “Không phải quỷ.”
Có hơi thở người c.h.ế.t mà lại không phải quỷ, vậy là cái gì? A Cửu nghiêng mặt nhìn nàng: “Sở Hòa, nàng nặng thật.”
Trán Sở Hòa lập tức nổi gân xanh.
Nàng lại thấy mắt trái của hắn bầm thành một mảng xanh tím, phá hỏng vẻ đẹp lạnh lẽo vốn dĩ của thiếu niên. Vẻ đó, nhìn qua thì buồn cười, nhưng thật ra lại khiến người ta cảm thấy hắn càng thêm nguy hiểm.
Sở Hòa ra tay nhanh thì nhanh thật, nhưng xong rồi mới thấy sợ. Dù sao, thủ đoạn g.i.ế.c người của A Cửu, lần nào cũng đáng sợ hơn lần trước!
Sở Hòa vẫn ghé trên lưng hắn, không dám hé môi. Đôi mắt tròn xoe đảo tới đảo lui. Chân nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864778/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.