Mang theo một loại giác ngộ không biết từ đâu mọc lên, A Cửu, kẻ nhìn qua lúc nào cũng lười biếng, vô tâm vô phế, chẳng mấy khi chịu để ý chuyện thiên hạ vậy mà lại thản nhiên gật đầu đồng ý hỗ trợ tìm người.
Tống Thính Tuyết nghe được lời ấy, sắc mặt rõ ràng nhẹ đi, khóe miệng cũng mang theo nụ cười vui mừng khó che dấu. Hắn vội phân phó hạ nhân đưa A Cửu và Sở Hòa tới đoàn phòng hảo hảo an bài, lại dặn dò: từ giờ trở đi, bất luận hai người muốn gì, Triệu phủ đều phải toàn lực phối hợp.
Chờ hai người rời đi, trong đại sảnh nhất thời chỉ còn phu thê Triệu Vinh Nguyệt cùng Tống Thính Tuyết.
Tống Thính Tuyết xoay người, ánh mắt nhìn sang thê t.ử tràn đầy lo lắng, giọng nói cũng thấp xuống vài phần:
“Vinh Nguyệt, ta biết nàng vì chuyện của Sơ Tinh mà trong lòng nóng như lửa đốt… nhưng nếu nàng không tự thương lấy thân thể mình, Sơ Tinh trở về phải làm sao? Ta… lại phải làm sao?”
Triệu Vinh Nguyệt khẽ cong khóe môi, giọng ôn hòa như gió xuân:
“Ta có nghe lời đại phu, cũng có ngoan ngoãn uống thuốc. Lần này đến phòng thu chi… thật sự là vì tình thế bắt buộc.”
Nàng nhẹ nhàng ho một tiếng, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn cố nở nụ cười trấn an hắn.
“Thính Tuyết, ta thật sự không sao.”
Từ khi Triệu lão gia q·ua đ·ời, một Triệu gia rộng lớn như vậy liền rơi xuống trên bờ vai Triệu Vinh Nguyệt. Nàng tuy xuất thân thương hộ, tuổi lại không lớn, nhưng chỉ dựa vào khí độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864777/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.