Tống Thính Tuyết ra tay vô cùng hào phóng.
Hắn nói chỉ cần bọn họ chịu hỗ trợ, bất luận có thể tìm được em vợ hắn hay không, Triệu phủ đều sẽ trả thù lao tương xứng.
Đối với Sở Hòa, người đang lúc túng thiếu từng đồng bạc, đây quả là dụ hoặc trí mạng.
Nàng kéo tay A Cửu, khẽ nói một câu “đi xem thử”, rồi cùng Tống Thính Tuyết lên đường tới Triệu phủ.
Trên đường trò chuyện, Sở Hòa mới biết được một chuyện ngoài ý muốn…
Tống Thính Tuyết vốn là người ở rể của Triệu gia.
Không trách được hắn luôn tránh né lời đồn, cũng cẩn trọng khi nhắc tới Triệu phủ.
Địa vị người ở rể vốn không dễ chịu, nay lại xảy ra chuyện mất tích kỳ bí trong chính phủ đệ, trách nhiệm trên vai hắn càng nặng hơn ai hết.
Ở thời đại này, phàm là nam t.ử có chí khí, có bản lĩnh, đều xem thường chuyện “tới cửa làm người ở rể”. Thế nhưng khi Tống Thính Tuyết nói tới, sắc mặt hắn vẫn bình thản, không chút xấu hổ cũng chẳng nửa phần tránh né.
A Cửu không hiểu, nghiêng đầu hỏi:
“Người ở rể là cái gì?”
Sở Hòa nhỏ giọng giải thích: “Chính là con rể ở rể đó. Ăn của nhà vợ, dùng tiền nhà vợ, con sinh ra cũng theo họ nhà vợ.”
A Cửu lúc thì ngây thơ, lúc lại thông minh đến kỳ lạ. Hắn gật gù: “Tựa như ta cùng nàng giống nhau.”
Sở Hòa suýt thì nghẹn khí, thấy Tống Thính Tuyết liếc sang, vội len lén giật giật áo A Cửu, thì thầm: “Đừng nói bậy!”
…
Triệu gia là đệ nhất phú hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864776/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.