Phương Tùng Hạc, tên này Sở Hòa đã từng nghe qua, nhưng nàng chưa bao giờ gặp người thật, càng không có giao tiếp gì với hắn.
Phương Tùng Hạc nói: “Ta lần theo manh mối tìm sư đệ mà đến Kiêu thành. Nghe nói nơi này liên tục phát sinh thiếu nữ mất tích, ta suy đoán có người trong giang hồ gây rối, vì vậy ở đây dừng lại mấy ngày, ý đồ tìm ra hung phạm.”
Trường kiếm của hắn đã nhập vỏ, nhưng thân kiếm vẫn khẽ rung, như con thú ngủ say bị đ.á.n.h thức.
Ánh mắt Phương Tùng Hạc nhiều lần dừng lại trên người A Cửu.
Thanh kiếm hắn mang tên “Tùy Tâm”, là sư môn ban cho, có thể cảm nhận tà ám mà sinh phản ứng. Trên đường đi, Tùy Tâm cũng từng rung động trước vài người, nhưng từ khi tới gần A Cửu, phản ứng lại đặc biệt mãnh liệt.
Người Miêu Cương đa phần luyện cổ độc, tà thuật, loại hơi thở đó nhiều khi mơ hồ khó phân, Tùy Tâm rung động cũng không phải điều kỳ quái. Chỉ là, thiếu niên Miêu Cương trước mắt thoạt nhìn hơi thở bình thản, không hề có sát khí. Nhưng khoảnh khắc hắn vừa ra tay, sát ý bộc phát lại mạnh đến mức khiến người lạnh sống lưng.
Phương Tùng Hạc nhìn một cái liền hiểu:
Hắn phải cực kỳ đề phòng A Cửu.
“Không biết nhị vị xưng hô thế nào?” Hắn hỏi.
A Cửu cúi đầu chơi b.í.m tóc của mình, không đáp, vẻ tẻ ngắt, đúng kiểu “ta chẳng muốn nói chuyện với người lạ”.
Sở Hòa lập tức bổ sung: “Hắn gọi là A Cửu.”
Phương Tùng Hạc gật đầu rồi hỏi: “Còn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864779/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.