A Cửu lại ra ngoài g.i.ế.c người.
Sở Hòa cũng không rõ hắn rốt cuộc có tin lời nàng hay không, càng không biết hắn có thật sự định mang nàng rời khỏi nơi quỷ quái này. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong thạch động, chờ hắn trở về như mọi lần.
Nhưng lần này, thời gian chờ đợi dường như dài hơn trước rất nhiều.
Sở Hòa mấy phen nhìn ra cửa động, đi tới đi lui nơi miệng hang, vẫn không thấy nửa bóng người.
Nàng sốt ruột không yên, lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi… hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Sở Hòa.”
giuadongtrotan
Giọng thiếu niên từ ngoài cửa động truyền vào. Nhiều ngày sống chung, đối với nàng mà nói, thanh âm ấy quen thuộc đến mức chỉ nghe đã yên lòng.
Sở Hòa mừng rỡ, bước nhanh ra phía cửa: “A Cửu!”
“Sở Hòa.”
Trong bóng tối, vẫn chỉ có hai chữ ấy vang lại.
Bước chân nàng khựng lại.
Bên ngoài dường như không đợi được nàng, lại gọi: “Sở Hòa, ra đây.”
“Nghe rõ chưa, Sở Hòa? Ta không ở đây, ngươi tuyệt đối không được bước ra khỏi thạch động.”
Trong đầu nàng chợt hiện lên lời căn dặn của A Cửu ngày trước. Đôi chân nàng lập tức đứng yên trong động, dù thế nào cũng không tiến thêm nửa bước.
“A Cửu?”
“Ta là A Cửu. Sở Hòa, ra đây.”
Sở Hòa càng nghe càng thấy bất thường. Lòng cảnh giác nổi lên, nàng lùi hẳn về sau hai bước, tuyệt đối không có ý định đi ra ngoài.
Đột nhiên, tiếng xé gió phóng đến. Trong bóng đêm lóe lên một cái lưỡi dài trơn ướt, chỉ trong một hơi thở đã quấn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864769/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.