Đống xác trùng chất thành từng lớp, rồi bất chợt rung lên. Màu đen đặc lại với nhau như một khối vật chất còn mang sức sống, vừa như cát chảy, lại như bùn lầy, tham lam nuốt trọn mọi thứ rơi vào phạm vi của nó.
Sở Hòa đứng sững trước đống t.h.i t.h.ể trùng thú, da đầu tê rần, cả người nổi da gà.
Con tiểu thanh xà từ trên người nàng trườn xuống đất, nhanh chóng bò qua bò lại trên những xác trùng, như đang dò xét. Rồi nó quay đầu nhìn nàng, giống như đang nói: “Chủ nhân của nó… ở ngay đây.”
Sở Hòa nghiến răng, dậm chân một cái rồi lao lên! Nàng bám theo tiểu thanh xà, leo lên núi t.h.i t.h.ể trùng thú trơn trượt. Mỗi bước một sâu một cạn. Những con cổ trùng kia dường như vẫn chưa hoàn toàn c.h.ế.t, thân thể mềm mềm, quẫy động, quấn lấy chân nàng.
Cảm giác nhớp nháp làm Sở Hòa sợ đến mức nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng.
“Tránh ra!”
“Cách ta xa chút!”
“Ghê quá đi!”
“Tiểu Thanh, ta sợ sâu lắm a!”
Sở Hòa vừa khóc vừa la loạn, chân đạp loạn xạ, thật sự bị dọa đến mức hồn vía lên mây. Nàng vốn cực sợ sâu bọ, chỉ cần chạm nhẹ một chút là hét ầm trời.
Nhưng dù sợ đến run rẩy, bước chân nàng vẫn không dừng, vẫn cố bò lên đống xác trùng.
Tiểu thanh xà bám sát bên người, không ngừng lao ra c.ắ.n c.h.ế.t từng con sâu cố bò lại gần nàng. Dù vậy, trên tay Sở Hòa vẫn bị mấy con trùng lạ đốt vài chỗ, đau rát đến tê cả cánh tay.
Toàn thân nàng run lập cập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864770/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.