Từ lúc bị bắt cóc đến Miêu Cương, rồi bị ném xuống nơi ngầm tối tăm đầy nguy hiểm này, đây là lần đầu tiên Sở Hòa được ngủ một giấc thật sự yên lành.
Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Nhưng ngay khi mở mắt, nàng lập tức nhận ra điều không ổn.
Ngay trước mặt nàng là một lồng n.g.ự.c lạnh băng phủ đầy vết thương, và nàng đang… ôm nó.
Sở Hòa cứng người. Ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt đỏ sâu thẳm kia.
“Ôm còn chưa đủ sao?”
Nàng rùng mình một cái, vội vàng bật lùi về sau. Động tác quá mạnh khiến nàng ngã ngửa xuống giường đá, đập đầu đau điếng, phải mất lúc lâu mới bò dậy được.
Nàng ôm đầu, cố nặn ra nụ cười lấy lòng: “A Cửu… ngươi khỏe hơn chưa?”
A Cửu chẳng thèm để ý nàng, thử hoạt động cánh tay còn hơi đau, rồi xuống giường. Hắn nhặt quần áo lên mặc vào, xoay người rời đi.
Sở Hòa run giọng hỏi: “Ngươi… đi đâu vậy?”
Không quay đầu lại, A Cửu thản nhiên đáp: “G.i.ế.c người.”
Hắn bước ra khỏi thạch động, không còn tiếng động nào nữa.
Lúc ấy Sở Hòa mới hiểu, hóa ra mỗi lần hắn rời đi đều là để g.i.ế.c người. Dược nhân chỉ có thể trưởng thành trong quá trình c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau. Dừng một ngày sẽ có ngày bị kẻ khác g.i.ế.c c.h.ế.t.
Sở Hòa ôm đầu, cảm thấy nước mắt muốn rơi mà không rơi nổi.
Nơi này căn bản là một bãi săn g.i.ế.c khổng lồ.
Nàng nhất định phải nghĩ cách trốn đi! Không biết bao lâu sau, A Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4864768/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.