Chương trước
Chương sau
Tháng ngày dưỡng thương vừa đơn điệu vừa buồn tẻ.

Sau khi đi một vòng trước Quỷ Môn Quan, đến lúc Lê Phi Phàm đã có thể bước xuống đất thì Hoắc Uẩn Khải mới cho phép người khác vào thăm hỏi anh. Trước đó hắn đều lấy cớ muốn để người bệnh tĩnh dưỡng để phong tỏa tầng trên cùng của bệnh viện, trừ bác sĩ và chính bản thân hắn, Lê Phi Phàm không được gặp bất cứ ai.

Người tới thăm Lê Phi Phàm sau đó chỉ có mỗi Khâu Hương dám nói trắng ra: "Nghe nói em mới sáng tạo ra kỳ tích của y học?”

Cô đặt một bó hoa hướng dương được bó cẩn thận ở đầu giường của Lê Phi Phàm, nói: "Anh của chị giữ kín chuyện của em, chị cũng không dám hỏi Nhị gia, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lê Phi Phàm ngồi dựa vào đầu giường, quét mắt nhìn bó hoa kia rồi cười: "Khâu Hổ không nói thì chắc chắn là do Nhị gia đã hạ lệnh, rốt cuộc chị tới đây để thăm em hay để hóng chuyện đấy?”
"Tất nhiên là tới thăm em." Khâu Hương kéo ghế ra gần méo giường anh ngồi xuống, tầm mắt đặt trên gương mặt của Lê Phi Phàm hơn nửa ngày, cô mới nói: "Em biết đấy, chị và anh trai được nhà họ Hoắc nuôi lớn, coi như từ nhỏ đã quen biết với Hoắc Nhị gia.”

"Cái này thì em biết rõ mà." Lê Phi Phàm đáp.

Khâu Hương vuốt tóc.

Sau đó cô nhìn anh nói: "Ngần ấy năm, trừ vài năm chị ở nước ngoài, lúc trở về chị luôn đi theo Nhị gia, nhậm chức ở Hoắc thị. Từ trước tới nay chị chưa bao giờ thấy ngài ấy quan tâm quá nhiều tới người hoặc việc gì, nhưng em là ngoại lệ.”

Ngoài cửa sổ là từng cụm sương trắng.

Mặc dù trời hơi lạnh, cộng thêm sương lạnh bồng bềnh trong không khí, nhưng cảnh vật bên ngoài nhìn khá sạch sẽ. Tuyết lớn bắt đầu tan, dường như nó đã mang đi khói bụi trong không trung, bạn có thể cảm nhận được bầu không khí vừa lạnh và vừa trong lành.
Lê Phi Phàm bệnh nặng mới khỏi, anh ngồi xếp bằng, tay chống cằm, vừa nghe Khâu Hương nói vừa gật đầu: "Em biết, em cực kỳ tin vào sức quyến rũ của mình.”

"Sao da mặt em dày thế." Khâu Hương bình luận.

Lê Phi Phàm nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải chị đang khen em à?”

Khâu Hương quá hiểu anh, cô không so đo về chuyện này.

Cô chỉ nói: "Chị chỉ muốn nói là, tự chăm sóc tốt chính mình đi.”

Lê Phi Phàm lười biếng ngước lên nhìn.

Khâu Hương thấy dáng vẻ này của anh bèn muốn giơ tay nhéo má, cô nói: "Em bị thương, Nhị gia cũng chẳng thoải mái được. Nhất là lần này, từ lúc xảy ra chuyện tới khi em tỉnh, Nhị gia bỏ dở toàn bộ công việc, hoàn toàn chẳng giống ngài ấy chút nào. Em mà khỏe thì cũng coi như đang tích đức cho đám cấp dưới của ngài ấy đấy.”

Lê Phi Phàm nói: "Vất vả rồi.”
"Nói thì dễ, em biết cảm giác hai tuần không được ngủ ngon như thế nào không hả." Khâu Hương liếc anh, sau đó nghiêm túc hỏi: "Cho nên em không kể cho chị nghe đã xảy ra chuyện gì thật đấy à?”

Ngón tay thon dài của Lê Phi Phàm gõ nhẹ lên đầu gối.

Dường như anh nghĩ tới chuyện gì đó bèn cười nói: "Chị coi như đây là bí mật giữa em với Nhị gia đi.”

Lê Phi Phàm nhớ tới lúc mình mới vào Ngọc Kinh Viên.

Lúc ấy anh còn bị trói buộc bởi thân phận chim hoàng yến, cộng với sự lo lắng khi biết kết cục chết vào tay Hoắc Uẩn Khải của nguyên thân Lê Phi Phàm trong quyển "Hồng Sí".

Lúc đó anh đã bàn điều kiện với Hoắc Uẩn Khải, luôn hữu ý vô tình nhắc khéo hắn nên thả anh đi.

Không ngờ cuối cùng Lê Phi Phàm vẫn chết.

CHẳng qua lúc này không phải chết vào tay Hoắc Uẩn Khải, mà là do chính Lê Phi Phàm lên kế hoạch.
Cảnh trong mơ đã khiến anh lựa chọn giữa được ăn cả hoặc ngã về không.

Nhưng chuyện này đã bị anh giấu nhẹm, không cho Hoắc Uẩn Khải biết kể từ ngày anh quyết định đi theo Đỗ Phong rời khỏi Thịnh Kinh. Đương nhiên, anh cũng giấu hắn về chuyện mình đã nhìn thấy tập hồi ký nên quyết định mạo hiểm một lần. Giấc mơ báo mộng kia xảy ra trên biển, muốn dẫ lệch hướng của hắn và Tần Bách Dạ ngược lại cũng không khó, nhưng Hoắc Uẩn Khải vẫn tới nhanh hơn một bước so với dự đoán.

Lê Phi Phàm đánh cược thắng.

Nhưng anh cũng không quên ngày hôm đó hắn đã ôm anh hỏi: Lê Phi Phàm, rốt cuộc em muốn tôi làm sao đây?

Lê Phi Phàm muốn hắn được sống.

Kể cả anh không đánh cược mà đi theo Đỗ Phong thì anh vẫn muốn Hoắc Uẩn Khải sống tiếp, đi về kết cục như trong mộng.
Tới tận hôm nay, Lê Phi Phàm tự đặt tay lên ngực mà hỏi, anh chưa từng thấy hối hận dù chỉ một khắc.

Tuy trải qua chuyện lần này, mức độ tín nhiệm của Hoắc Uẩn Khải đối với anh đã giảm xuống đáng kể.

Ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng Lê Phi Phàm có thể cảm giác sự tồn tại của hắn luôn quay chung quanh mình.



Nhỏ từ việc đút cơm lúc mình mởi tỉnh, lớn thì như việc sắp xếp người ở trên tầng lầu này.

Ý thức lãnh địa của đàn ông mãnh liệt như vậy, bản thân Lê Phi Phàm đang nằm ở trung tâm được cảm nhận rõ nhất.

Nhưng Lê Phi Phàm không nói gì.

Rốt cuộc anh có miệng lưỡi trơn tru tới đâu thì lúc làm Hoắc Uẩn Khải giận thật, anh vẫn có chừng mực.

Khâu Hương vừa rời đi, chưa tới nửa giờ Hoắc Uẩn Khải đã trở lại.

Lê Phi Phàm đã quen với việc hắn xử lý công việc ở đây.
Thấy hắn mang một thân đẫm hơi sương lạnh từ bên ngoài vào, anh uể oải hỏi: "Bao giờ em mới được xuất viện?”

"Tuần sau." Hoắc Uẩn Khải liếc anh: "Nằm chán rồi?”

Lê Phi Phàm: "Nằm đến mức nhũn cả xương, không có tí tinh thần nào.”

Hoắc Uẩn Khải cởϊ áσ khoác, tiện tay ném lên sô pha.

Hắn bước tới sờ trán anh.

"Không nóng." Lê Phi Phàm nói.

Hoắc Uẩn Khải thu tay lại, ừ một tiếng.

Lê Phi Phàm vô tình liếc thấy tay hắn, anh đưa tay ra bắt lấy.

Đường chỉ tay của Hoắc Uẩn Khải khá dài, cốt cách rõ ràng, chẳng qua sau khi hắn bỏ đi lớp băng vải quấn trên tay, lòng bàn tay sẽ hiện lên một vết sẹo dài, ngay cả bốn ngón tay cũng có sẹo.

Đến nay Lê Phi Phàm vẫn nhớ hình ảnh bàn tay đầy máu của hắn bóp cổ Thư Dịch Khinh.

"Thật sự không tổn thương tới dây thần kinh chứ?" Đầu ngón tay Lê Phi Phàm nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo ở lòng bàn tay của hắn.
Tuy sẹo đã khép miệng, nhưng phần thịt non vẫn rất mẫn cảm, Hoắc Uẩn Khải hơi cuộn đầu ngón tay, thản nhiên trả lời anh: "Không, em đã hỏi rất nhiều lần rồi.”

"Thế à?" Lê Phi Phàm nhìn chằm chằm tay hắn, vẫn chưa buông ra.

Ngón tay của anh trượt tới trượt lui trong lòng bàn tay hắn, lơ đãng nói: "Không thì tốt, nếu cái tay này mà xảy ra chuyện gì, Hoắc Nhị gia đại danh đỉnh đỉnh lại thêm một dấu hiệu nhận biết là "tay phải nửa tàn", nghe đã thấy khí thế khác biệt hẳn.”

"Cả ngày em toàn nghĩ tới cái gì linh tinh không vậy.”

Hoắc Uẩn Khải nói thì nói vậy, nhưng tay hắn vẫn để cho Lê Phi Phàm tùy ý sờ qua sờ lại, không rút về.

Tận đến lúc Lê Phi Phàm ma xui quỷ khiến tiến sát lại.

Gương mặt của anh không lớn, gần nửa mặt chôn ở trong tay Hoắc Uẩn Khải. Sau đó anh vươn đầu lưỡi khẽ liếm vết sẹo kia, hơi thở ấm áp ẩm ướt chợt quét nhẹ qua lòng bàn tay hắn.
Toàn thân Hoắc Uẩn Khải đều cứng đờ lại.

"Đừng làm loạn." Hắn mở miệng, giọng hơi khàn.

Đồng thời còn rút tay về một chút.

Lê Phi Phàm cũng phản ứng lại bản thân đang làm gì, anh ngẩng đầu lên khỏi bàn tay của hắn.

Vốn anh còn đang tự giật mình, giờ thấy phản ứng của Hoắc Uẩn Khải, ngược lại khiến anh cong môi cười: "Mẫn cảm thế cơ à?”

Hoắc Uẩn Khải đưa tay nâng cằm anh, nhìn anh nói: "Đừng có trêu tôi, bác sĩ nói em bị thương ở ngực, nếu không muốn để lại di chứng thì thời gian này nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

"Được rồi." Lê Phi Phàm buông tay hắn ra.

Thật ra anh thấy Hoắc Uẩn Khải cẩn thận quá mức.

Từ lúc tỉnh lại tới giờ, anh chưa bao giờ thấy cơ thể này nhẹ nhàng tới vậy. Những ngày đầu khi vết mổ bắt đầu hồi phục đúng là kinh khủng, nhưng sau một thời gian điều dưỡng thì anh đã thấy ổn hơn rất nhiều.
Anh chỉ không muốn khiến bầu không khí quá mức gượng gạo.

"Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh đấy, Thư Dịch Khinh đâu?" Lê Phi Phàm lảng sang chuyện khác.



Hoắc Uẩn Khải nói: "Đã đưa ra nước ngoài.”

"Đưa ra nước ngoài?" Lê Phi Phàm thấy khá ngoài ý muốn, nhưng anh cũng không truy tra tới cùng.

Rốt cuộc Thư Dịch Khinh bây giờ cũng không còn gây ra được ảnh hưởng gì tới anh nữa, cậu ta đi đâu, nói thật là anh không quan tâm lắm.

Lê Phi Phàm chỉ nói: "Xa một chút thì càng tốt, còn có cả Đỗ Phong kia nữa, lúc hắn ta tới tìm em thì cũng đã không nghĩ tới chuyện còn sống về sau, thực ra hắn ta là người chủ nghĩa bi quan từ trong xương. Lại nói em cũng có hiềm nghi lợi dụng hắn ta mà, anh đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài, vậy hắn ta...”

"Được rồi." Hoắc Uẩn Khải vuốt tóc Lê Phi Phàm, đánh gãy lời của anh: "Những việc này về sau không liên quan tới em, đừng nhọc lòng nữa.”
Lê Phi Phàm ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lúc đó, ở nước ngoài.

Trong một viện điều dưỡng cũ kỹ âm u.

Người đã từng là Thư thiếu gia vẻ mặt ngây ngô như trẻ nhỏ vài tuổi, ai chạm vào cậu ta cũng hét chói tai, thậm chí còn trốn ở gầm giường, run bần bật không chịu ra ngoài.

Lúc người đàn ông đeo balo, gương mặt gầy hóp vào tìm tới, y tá nói rằng cả đời này cậu ta sẽ luôn như vậy.

Đầu óc trì độn, không thể nhớ rõ bất cứ chuyện gì trước đây.

Chẳng qua lúc người đàn ông kia ngồi xuống, người đang trốn dưới giường sẽ không hét nữa.

Cậu ta dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò ra khỏi gầm giường, ngồi ở trước mặt hắn ta, sau đó đột nhiên giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt hắn ta.

Sau khi đánh xong, trên mặt cậu ta lại xuất hiện vẻ mờ mịt. Đây là lần đầu tiên cậu ta lộ ra ý đồ công kích một người lạ mặt, các y tác nhanh chóng lao tới ngăn lại.
Nhưng người bị đánh lại tỏ vẻ không có việc gì, hắn ta đứng một lúc lâu ở trước cửa phòng, hỏi y tá đứng đằng trước: "Người đã đưa cậu ta tới đây nói như thế nào?”

Cô y tá mỉm cười tế nhị.

Cô nói: "Ngài yên tâm, người đưa cậu ấy tới đây có đủ tiền, đủ để cậu ấy mãi mãi ở lại nơi này.”

Người đàn ông im lặng một lúc lâu mới gật đầu: "Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”

Sau đó hắn ta quay lưng đi, từ đó không còn quay đầu lại.

Lê Phi Phàm không biết tới chuyện đó.

Một Thư Dịch Khinh đã quên tất cả mọi thứ thì không còn chút ý nghĩa nào đối với Đỗ Phong.

Thật ra kể cả anh có biết thì cũng sẽ không quá để bụng.

Rốt cuộc giờ anh ốc còn chẳng mang nổi mình ốc mà.

Trong nhà vệ sinh của phòng bệnh.

Lê Phi Phàm nhìn người đằng sau theo vào, nghiêm túc nói: "Em thấy hiện giờ mình cần có quyền lợi được tự tắm rửa.”
"Bác sĩ nói em mất máu quá nhiều, dễ bị tụt huyết áp.”

Hoắc Uẩn Khải vờ như không nghe thấy anh nói, hắn thuần thục cầm khăn lông nhúng nước, đưa tay gạt phần tóc sau cổ anh: "Không được ngâm nước luôn, tôi sẽ lau giúp em.”

Mấy ngày trước Hoắc Uẩn Khải chỉ dùng tay trái, chuyện lau người cho Lê Phi Phàm vẫn luôn được hắn tự tay làm.

"Em tự lau được mà." Lê Phi Phàm nói.

Hoắc Uẩn Khải nhướng mày: "Mấy ngày nay có chỗ nào của em mà tôi chưa chạm qua? Nhanh lên, vén quần áo lên, phòng vệ sinh không có điều hòa, lạnh bây giờ.”

Lê Phi Phàm vừa càu nhàu vừa cởϊ qυầи áo ra.

Anh dựa vào bồn rửa tay kéo áo lên, để cơ thể lộ ra trước mặt Hoắc Uẩn Khải.

Mới vừa tiếp xúc với không khí, anh đã co rụt người lại, giờ mới thấy tư thế của mình rất khó tả.

Anh lại tiện tay thả áo xuống.
"Thôi, cứ để tự em làm đi." Anh đi lấy khăn lông: "Anh ra ngoài đi.”

Hoắc Uẩn Khải lấy lại khăn, nhìn anh: "Có thể nghe lời chút không? Hả?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.