Lê Phi Phàm bị Hoắc Uẩn Khải nhìn chằm chằm, cuối cùng anh đành từ bỏ chống cự, đưa tay cởϊ áσ ra.
Trong phòng vệ sinh nho nhỏ, Lê Phi Phàm xoay người đối diện với gương, nhìn nửa thân trên trần trụi của mình.
Trên bả vai và bụng, eo của anh đều còn lại dấu vết nhàn nhạt sau khi miệng vết thương khép lại.
Đây đều là huân chương của việc trọng sinh để lại, nhất là hai vết sẹo ở ngực.
Phần da non màu hồng nhạt sau khi hồi phục nhìn cũng không dài bằng vết sẹo trong lòng bàn tay của Hoắc Uẩn Khải.
Nhưng nó đã từng suýt lấy mất mạng của anh.
Lê Phi Phàm tập trung quan sát cơ thể mình.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn lại bản thân sau khoảng thời gian tĩnh dưỡng.
Tận đến lúc có một thân hình dán vào sau lưng.
Hoắc Uẩn Khải đứng ở đằng sau, hắn xắn tay áo làm lộ ra cánh tay. Tay trái hắn vén tóc của anh, khăn lông ấm áp bắt đầu lau từ cổ xuống, động tác thành thạo, vẻ mặt chuyên chú như đã từng làm trăm ngàn lần.
"Hoắc Uẩn Khải." Lê Phi Phàm nhìn người ở trong gương, cất tiếng gọi.
Hoắc Uẩn Khải cũng không ngẩng đầu, động tác tay cũng không dừng lại, chỉ ừ một tiếng.
Lê Phi Phàm: "Hẹn hò với tôi đi.”
Hoắc Uẩn Khải vừa mới lau tới xương quai xanh của anh, nghe vậy bèn dừng lại một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào gương, mắt đối mắt với anh.
Lê Phi Phàm nâng tay lên sờ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-chim-se-nha-nhi-gia-thanh-tinh-roi/2443203/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.