Mười lăm phút sau...
Thẩm phán cùng các bồi thẩm đoàn đi ra, ngồi vào vị trí, các luật sư đứng dậy đợi toà tuyên án. Thẩm phán đứng trên bục, nơi cao nhất của căn phòng, phía sau lưng là logo hình cán cân của sự công bằng liêm chính. Bây giờ đây... logo ấy như một sự châm biếm đến nực cười.
Ông ta hắn giọng, tuyên bố: "Về vụ việc cưỡng bức trẻ vị thành niên, động cơ còn chưa rõ ràng, còn nhiều nghi vấn. Còn về vụ việc hành hung và sai khiến mưu sát, các lập luận đang đi về hướng khác nên cần nhiều chứng cứ hơn nữa. Tòa tuyên án, bị cáo tôi danh không thành lâp, có thể bảo lãnh và thả tự do ngay tại tòa."
Lời vừa dứt, Tần Nhiễm Ni bị sốc đến ngất xỉu trên ghế, trợ lí bối rối, bế con bé đi về phía phòng y tế. Ngọc Điềm tức giận đập mạnh bàn, khiến cho mọi người đều nhìn về phía cô.
Ngọc Điềm nới lỏng chiếc cà vạt đen trên cổ, cô cầm sấp tài liệu ném vào mặt luật sư Châu: "Cái tên luật sư chết bằm, đưa ra lập luận kiểu gì thế? Có học luật hay không vậy? Bằng luật sư là mua à? Hắn ta cho ông bao nhiêu tiền, nhiều đến mức để ông bán rẻ lương tâm mà tiếp tay cho cái ác? HẢ!"
"Cộc! Cộc!", thẩm phán gõ búa, "Luật sư Hà, nhắc nhở lần thứ nhất! Cô không được gây rối trên tòa."
Ngọc Điềm cười lạnh một tiếng, cô cầm cái hộp gõ đựng huy hiệu lúc nảy chọi về phía thẩm phán: "Còn ông nữa, đần như vậy mà cũng được lên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thoi-khong-den-yeu-anh/514142/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.