Đêm khuya, ngoài thành Gia Hưng.
Một con thuyền nhỏ lặng yên không một tiếng động lướt trên mặt nước. Lúc này đêm dài chưa qua, sắc trời không rõ, màn đêm dày đặc, cho dù là người có thị lực tốt, cũng chỉ có thể thấy lờ mờ nơi đuôi thuyền có một bóng người, trong tay cầm một cây sào cao.
Giang Nam sông ngòi dày đặc, lấy thuyền thay xe vốn là chuyện bình thường, chiếc thuyền kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ giống như thuyền ô bùng bình thường, chỉ không hiểu vì sao lại lướt đi cực kì nhanh, sào chống điểm nhẹ, chỉ giây lát đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt, không còn nhìn thấy tung tích.
[thuyền ô bùng: giống như thuyền đánh cá nhưng lớn hơn]
Mấy canh giờ sau, trong nội viện của một tòa nhà khí phái trong thành, truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Lúc quản sự dẫn theo thủ hạ vội vàng xông tới, chỉ thấy trên bức tường đá đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, gạch đá rơi xuống đầy đất. Trong đám bụi đất bay lên đó, một người áo trắng đang đứng khoanh tay, hai mắt nhìn trời, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong lòng y không ngừng âm thầm kêu khổ, lại không dám thể hiện ra mặt, lập tức cung kính hành lễ: “Lão sơn chủ!”
Hôm qua thiếu chủ vừa mới thành hôn, hôm nay sao đã xảy ra chuyện này! Sáng nay lúc y dẫn người tuần tra xung quanh, bức tường vẫn còn nguyên vẹn… Huống hồ sân này vốn thuộc tân phòng, sao không thấy bóng dáng thiếu chủ, trái lại sao lão sơn chủ Âu Dương Phong lại ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-hoa-tranh/1583801/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.