Âu Dương Khắc gần đây thường làm nhất chính là ba việc: cười khổ, lắc đầu cùng thở dài.
Lần trước khi gặp mặt, ngay cả thúc phụ cũng không nhịn được mà hỏi hắn: “Gần đây có tâm sự gì?”
Hắn suy nghĩ nửa ngày, vẫn là cười khổ lắc lắc đầu, sau đó lại không tự giác thở dài một hơi.
Thúc phụ vỗ vỗ vai hắn, trên khuôn mặt đóng băng vạn năm kia thế nhưng lại lộ ra một chút ý cười.
“Nếu như có việc… cần ta ra mặt, cứ việc nói thẳng. Cho dù là chỗ lão khiếu hóa hay Hoàng lão tà, ‘Tây độc’ này cũng vẫn còn chút tác dụng.”
Âu Dương Khắc chỉ cảm thấy đầu càng đau thêm.
Loại chuyện này… Cho dù là Tây Độc, không, cho dù là toàn bộ Ngũ Tuyệt, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.
Bởi vì hắn muốn, không chỉ là người mà thôi.
Người nọ lá gan rất nhỏ, lại vướng bận thật nhiều.
Hắn chỉ cần giở chút thủ đoạn, liền có thể thong dong giữ nàng lại bên người. Với tính tình của nàng, nói không chừng trong nỗi khổ cũng có thể tìm thấy niềm vui.
Này tựa hồ là con đường sinh tồn của nàng.
Nhưng với hắn mà nói, mỗi lần thấy dáng vẻ nàng ngẩn người suy nghĩ, quả thực giống như là đang trốn tránh điều gì… Đáy lòng luôn có một loại cảm giác nôn nóng khó hiểu ẩn ẩn hiện lên.
Đương nhiên, người bên ngoài phân nửa là không nhìn ra được, hắn trước giờ luôn rất giỏi trong việc che dấu cảm xúc.
Trừ bỏ một lần kia…
Kết quả…
Âu Dương Khắc lại thở dài.
Mấy tháng qua, hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-thanh-hoa-tranh/1583800/quyen-4-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.