Nói xong Cảnh Hoàng chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn liền cầm tay Phi Loan dẫn đi, mọi người thấy sự việc đã xong tất cả liền nhanh chóng trở về.
Triệu Cẩn Diệp liền vội vàng chạy lại đỡ Cảnh Võ nàng ta từ từ nói :
"Tam ca, muội đỡ tam ca dậy".
Cảnh Võ chẳng lấy đó làm cảm động mà quay sang thờ ơ nhìn nàng ta rồi nói :
"Vô dụng, chẳng có khí chất hoàng thất gì cả ?".
Rồi hắn quay người đi thẳng để lại cho Cảnh Diệp chết chân một chỗ, tại sao tại sao người sai người mắc lỗi đều là nàng ta kia chứ, hóa ra không phải hắn ta thật lòng bảo vệ muội muội là nàng mà chỉ là tìm lý do gầy sự mà thôi.
Cảnh Hoàng đưa nàng cùng mẫu thân nàng ra ngoài cổng rồi mới nói :
"Nàng cùng mẫu thân trở về trước đi ta có việc quan trọng không thể đưa nàng về phủ được, với lại vừa phát sinh ra chuyện trên đại điện sợ đồn đãi không hay về nàng ".
Phi Loan đưa cho Y ánh mắt yên tâm rồi cùng mẫu thân lên xe ngựa về phủ.
Ngồi trong xe nàng nghĩ lại tình cảnh lúc đó bống nhiên bật cười, Thẩm Y Đình lúc này mới nói :
"Sao lúc nãy con lại vì mẫu thân đắc tội với tam công chúa, con có biết lúc đó ta đã sợ thế nào không, dù thái tử có yêu quý con nhưng nàng ta cũng là công chúa hoàng thất cũng có sĩ diện, ta sợ sau này nàng ta sẽ tìm con trả thù ".
Phi Loan nhìn dáng vẻ bất an của mẫu thân liền trấn an :
"Mẫu thân người đừng nghĩ ngợi nữa, loại người như ả ta nếu con không làm như vậy sẽ còn có nhiều lần khác nữa, ả ta xúc phạm mẫu thân là điều mà con không thể nhẫn nhịn được.
Còn chuyện trả thù hay gây sự người không phải lo, phụ thân đã đầu quân cho thái tử thì có nghĩa là đã đối chọi với phe cánh của hoàng hậu cùng Dương gia lâu rồi.
Vì thế cho nên những cái gì mình có thể nhẫn nhịn được thì nhịn còn cái gì vượt quá tầm kiểm soát thì phải tự giải
quyet, mau than hieu khong ?".
Thầm Y Đình tuy là phụ nữ hậu trạch nhưng từ lâu bà cũng giao tiếp bên ngoài nên cũng hiểu thế cục trước mắt bây giờ như thế nào, trên triều chia phe phái ra sao, bà gật đầu nói :
"Mẫu thân biết rồi, con yên tâm sau này dù bất cứ chuyện gì mẫu thân sẽ cân nhắc kỹ ".
Xe ngựa về đến phủ thì Lâm Thiên ra đón, vì lúc nãy có công vụ nên ông phải lập tức trở về trước nên không biết chuyện vừa xảy ra.
Phi Loan nhiều khi cũng phải cảm động vì tình cảm của phụ thân và mẫu thân, nàng mỉm cười liền xin phép trở về phòng của mình.
Nàng liền nhanh chóng thay xiêm y rồi ngâm mình vào bồn tắm, một cảm giác thật thư thái, nàng thật sự rất ghét cảnh tranh giành đấu đá trong cung, bộ mặt giả tạo cùng những tranh đấu kia, nghĩ đến sau này nếu thành thân với thái tử không phải cũng hậu cung sóng gió như thế hay sao.
Nàng tự nhiên lại cảm thấy phiền lòng vô cùng, không biết quyết định lúc trước là đúng hay là sai nữa.
Nàng tắm xong liền thay y phục trở ra đồ ăn trên bàn cũng đã được dọn sẵn đều là những thứ mà nàng thích.
Mỗi lần tham dự yến tiệc hay xã giao nàng đều mang một cái bụng đói trở về, những đồ này đều là mẫu thân chuẩn bị cho nàng.
Phi Loan đang định ngồi vào bàn ăn thì có tiếng nói trầm ấm :
"Nàng định không lau khô tóc mà đã ăn hay sao, thời tiết đã trở lạnh phải biết bảo vệ sức khỏe mình chứ ".
Phi Loan giật mình quay sang thì thấy Cảnh Hoàng đã đứng ở đó tư bao giờ, trong phòng bây giờ nàng mới phát hiện không còn ai.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng Cảnh Hoàng mỉm cười đi đến nhẹ nhàng đặt nàng ngồi vào ghế rồi lấy một chiếc khăn từ từ lau từng lọn tóc cho nàng.
Tiếp xúc gần nàng tâm hồn Y cảm thấy vô cùng thư thái và dễ chịu, người nàng tỏa ra một mùi hương thanh mát nhưng nó lại cũng giống như một liều độc dược khiến cho chàng không thể rời nổi.
Nàng thật đẹp, từ ánh mắt đôi môi cùng cặp lông mày, nhìn từ góc độ nào chàng cũng không thể rời nổi mắt.
Lúc này đây Phi Loan mỉm cười nói :
"Huynh nhanh lên muội đói lắm rồi, cả buổi tối nay có được ăn gì đâu, lại bị trì hoãn vì việc kia muội sắp xỉu rồi đây , huynh dùng bữa cùng với muội nhé ".
Cảnh Hoàng hồi thần lúc này mới mỉm cười xoa đầu nàng dáng vẻ vô cùng cưng chiều, chỉ lúc ở bên nàng Y mới có thế đế lộ ra cảm xúc chân thật của mình.
Hai người ăn rất ngon miệng, ăn xong đáng lý ra nàng muốn đi bộ cho bụng dễ chịu nhưng lại không tiện dù sao bây giờ thân phận hai người cũng không phải là huynh muội nữa.
Tuy Thượng Thư phủ canh gác rất nghiêm nhưng tốt nhất nên tránh được thì tránh cho nên hai người liền ở thư
phòng luyện chữ.
Phòng của Phi Loan rất rộng cho nên nàng đã để phòng ngủ cùng phòng sách gần nhau để tiện qua lại.
Cảnh Hoàng liền nhớ đến A Đạt Nhi kia liền vội vàng nói :
"Chuyện của công chúa Man Di quốc kia nàng đừng hiểu lầm, ta và nàng ta còn chưa gặp gỡ nhau bao giờ, không biết vì lý do gì nàng ta lại theo đến tận đây, ta đang nghĩ có phải là âm mưu của tộc Man Di hay không ?".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]