Dường Như Triệu Cẩn Diệp không nghĩ rằng vậy mà bà ấy lại dám từ chối mình, dù sao cũng từng là mẫu tử ả ta biết bà ta coi mình còn hơn sinh mạng của bà ấy, vậy mà tại sao bây giờ ánh mắt bà ấy lại thay đối như vậy.
Nhất thời ả ta không thể chấp nhận được, không chấp nhận được mình bị bỏ rơi, a ta quay lại tức giận quát :
"Đứng lại, bổn công chúa đã cho hai người đi hay chưa, ngươi chỉ là một di nương được cất nhắc lên làm bình thê đừng có nghĩ rằng mình là phu nhân thực sự."
Thấm Y Đình có chút sượng sùng, đôi bàn tay của bà run run, còn một số nữ quyến chưa rời khỏi đều chỉ chỏ vào bà.
Triệu Cẩn Diệp lúc này mới giật mình, ả ta nhất thời tức giận mà không kiềm chế được cảm xúc, nhưng lời đã nói ra rồi rút lại làm sao.
Phi Loan ánh mắt lóe lên sự tức giận, nàng lập tức quay lại một cái tát vang dội vào thẳng má của Triệu Cẩn Diệp.
Triệu Cẩn Diệp cùng nữ quyến ở đây đều kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả Thẩm Y Đình cũng không nghĩ là Phi Loan lại làm thế để trút giận cho bà.
Triệu Cẩn Diệp mắt long lên sòng sọc tức giận chỉ tay về phía Phi Loan nói :
"Ngươi, ngươi là cái thá gì mà dám đánh ta, đừng nghĩ cái thân phận huyện chủ bé tý của ngươi mà dám ngông cuồng trước mặt bổn công chúa đây ".
Phi Loan mỉa mai ánh mắt lạnh lùng nhìn ả ta nói :
"Cái tát này là vì ngươi dám sỉ nhục mẫu thân ta, ngươi dám buông lời bất kính dĩ hạ phạm thượng, phu nhân
Thượng Thư là thánh chỉ mà bệ hạ sắc phong, ngươi muốn chống đối hoàng thượng hay sao?.
Còn xét về tình dù sao ngươi mười hai năm gọi bà ấy một tiếng mẫu thân, ngươi hạ nhục bà như thế ngươi mà cũng xứng là công chúa hay sao ?".
Từng lời nói của nàng khiến cho Triệu Cẩn Diệp á khẩu, tuy nhiên rất nhanh Triệu Cảnh Võ đi đến ánh mắt nguy hiểm lạnh lùng nói :
"Muội ấy xứng hay không thì một huyện chủ nhỏ bé như ngươi cũng không được lên án, người đâu An Bình huyện chủ bất kính với tam công chúa lôi ra ngoài đánh hai mươi roi coi như là cảnh cáo ".
Thẩm Y Đình thấy vậy vội quay sang nhìn Triệu Cẩn Diệp ánh mắt tha thiết nói :
"Tam công chúa người hãy tha cho Loan nhi đi, coi như là nể mặt ta tha cho nữ nhi của ta ".
Nhưng ánh mắt Triệu Cẩn Diệp ngó lơ quay đi chỗ khác, có hoàng huynh ở đây thì tiện nhân này hôm nay nếm mùi đau khổ rồi.
Binh sĩ nghe lệnh vội nhanh chóng chạy vào, A Nhược cùng A Vũ rất nhanh hộ thủ trước mắt, có bọn họ ở đây ai dám làm thương tổn tiểu thư chứ.
Phi Loan ánh mắt thong dong nhìn Triệu Cẩn Võ mà lắc đầu, một đôi huynh muội ngu xuẩn, người tính tính lỗ mãng nóng nảy như thế này mà đòi tranh với ca ca sợ mệnh mình quá ngắn hay sao .
Nàng nhìn hắn rồi từ từ tiến lên nói :
"Ngươi chưa được phong vương chỉ là một hoàng tử, ta được bệ hạ sắc phong Quý, lại là An Bình huyện chủ, có vẻ như ngươi đã quên rồi sao, ngươi lấy tư cách gì mà dùng hình với ta ".
Triệu Cảnh Võ bị nói đúng chỗ đau liền tức giận giơ tay lên định đánh nàng.
Hắn bất ngờ hành động cho nên Phi Loan không kịp phòng tránh liền nhắm mắt chịu đòn, nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên rồi nàng rơi vào vòng tay ấm áp của một người.
Lúc nàng ngẩng lên nhìn thấy chàng thì ánh mắt tủi thân vô cùng nỉ non nói :
"Ca ca là bọn chúng cậy đông bắt nạt ta ".
Cảnh Hoàng có chút đau lòng vỗ nhẹ lưng trấn an nàng rồi đưa nàng về phía sau mình.
Y nhìn Cảnh Võ lạnh lùng cười nói :
"Lâu ngày không gặp ta lại không nghĩ tam đệ lại ngày càng hống hách như vậy, nói đánh là đánh, ngươi nghĩ bổn thái tử ta ngày thường dễ nói chuyện lắm sao ".
Triệu Cảnh Võ tuy có chút sợ hãi nhưng trước mặt nhiều người như thế này hắn lại không cam chịu lép vế liền lấy hết can đảm chỉ tay nói :
"Là nha đầu kia dám bất kính với tam muội, ta chỉ giúp muội ấy chủ trì công đạo mà thôi ".
Hắn ta vừa nói xong chưa đầy một giây cánh tay của hắn đã bị nắm lấy, Cảnh Hoàng dùng lực khiến cho hắn đau đến thảm thiết cảm giác như xương cốt muốn rời rụng ra vậy, hắn ta không chịu nổi nỗi đau da thịt nên kêu oai oái, vừa kêu vừa nói :
"Thái tử huynh làm gì vậy, huynh lại dám ra tay với ta hay sao, đừng ỷ mình lập công trạng mà có thể làm càn, mẫu hậu sẽ không tha cho ngươi đâu ".
Hắn ta vừa nói xong thì Cảnh Hoàng liền buông tay hắn ra, hắn cứ nghĩ rằng Cảnh Hoàng sợ hắn đang định mỉm cười thì đã bị Cảnh Hoàng nhanh chóng đạp vào khuỷu chân ngã lăn ra đất dáng vẻ vô cùng thê thảm. Cảnh Hoàng từ từ cúi xuống nói :
"Cũng may nàng ấy không bị thương nếu không thì mười cái mạng của ngươi cũng không xứng đâu ".
Rồi Cảnh Hoàng phảy tay đứng dậy nói :
"Tam hoàng tử chỉ thẳng tay vào thái tử, thái độ bất kính với huynh trưởng phạt cấm túc trong phủ, nếu phụ hoàng hỏi cứ nói đó là chỉ thị của bốn Thái tử ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]