🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cảnh Hoàng định đứng lên thì Phi Loan đã ra hiệu để nàng ứng phó .

Phi Loan đứng dậy nhìn sang Triệu Cẩn Diệp nói :

"Điệu múa Khổng Tước của ta không phải ai cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng hình như ta nhớ không lầm tam công chúa không được vinh hạnh đó.

Ta đã nói từ lâu điệu múa này ta chỉ múa một lần tặng thái tử ca ca nhân sinh thần của huynh ấy và không múa lại lần hai ."

Nàng hướng mắt lên hoàng thượng rồi nói :

"Hoàng thượng tuy nhiên đáp lại thịnh tình tiểu nữ sẽ đàn một khúc góp vui được không ạ !".

Hoàng thượng rất thích sự khôn khéo của nàng liền mỉm cười nói :

"Trẫm chuẩn tấu ".

Cảnh Hoàng liền quay sang tiểu thuận tử nói :

"Mang Cầm và Tiêu của ta lên đây ta sẽ hợp tấu cùng với muội muội để chúc mừng yến tiệc thắng trận này."

Rất nhanh tiểu thuận tử đã sai người mang cầm và tiêu đến, hợp tấu từ trước đến giờ chưa ai có vinh hạnh được nghe thái tử biểu diễn bao giờ cả hôm nay thật sự quá mở mang tầm mắt rồi.

Phi Loan mỉm cười đi lên ngồi vào vị trí của mình, nàng cùng chàng đã rất nhiều lần hợp tấu nhưng là chuyện của ba năm về trước rồi.

Hai người tâm ý tương thông, một khúc Trường Tương Tư được vọng lên, tiếng cầm tiếng sáo kết hợp với nhau vô cùng đặc sắc khiến cho người nghe cảm thấy như lạc vào trong tiếng đàn, lạc vào trong một hồi ức đẹp ở đó dân chúng được yên bình hạnh phúc, được ăn ngon mặc đẹp.

Cảnh núi non trùng trùng cũng được tạo ra bởi tiếng cầm cùng tiếng sáo vô cùng chân thật, chân thật khiến cho mọi người ở đây có thể thấy được tận mắt nhìn thấy núi non trùng trùng, phong cảnh hùng vỹ của Thục quốc.



Tiếng cầm cùng tiếng sáo vừa dứt là tiếng vỗ tay tán thưởng của hoàng thượng, tiếp đến là những tiếng vỗ tay phía dưới cùng vang lên.

Hoàng thượng cất tiếng nói :

"Hay, hay lắm, một giang sơn thịnh thế đây là nguyện vọng của biết bao đời quân vương, phụ hoàng mong rằng sau này thái tử con sẽ nối tiếp làm nốt những dang dở mà phụ hoàng đã vô cùng nuối tiếc".

Phi Loan cúi đầu hành lễ đi xuống, hoàng thượng nhìn nàng trìu mến nói :

"An Bình huyện chủ thật là một kỳ nữ thiên hạ, may trẫm đặc biệt ban cho một chữ Quý để tượng trưng thân

phan "

Phi Loan vội vàng cúi xuống hành lễ nói :

"Thần nữ cảm ơn bệ hạ ban tặng ".

Phía dưới Triệu Cẩn Diệp nghiến răng tức tối, tại sao nha đầu kia lúc nào cũng được phụ hoàng đặc biệt quan tâm, mặc dù đã biết không phải là nữ nhi mà vẫn đối tốt như trước.

Trong khi đó nàng ta mới là đích nữ là nữ nhi của người vậy mà người lại không xem trọng.

A Đạt Nhi ánh mắt nhìn về phía nàng đầy đánh giá, nữ nhân này là ai tại sao lại có thể nhận được ánh mắt thâm tình từ Triệu Cảnh Hoàng như vậy, lẽ nào người trong lòng của chàng là nữ nhân đó.

A Đạt Nhi đã tự nhận là xuất chúng nhưng đến khi nhìn thấy nàng mới cảm thấy sự đe dọa chưa từng có, ở nữ nhân đó ả ta thấy được sự tự tin, sự thông minh mà ả ta không có được.

A Đạt Nhi đã biết qua thời khắc tốt ả ta không thể làm loạn được nữa, chờ thêm một thời gian nữa quan sát rồi tính tiế.

Yến tiệc tiếp tục được diễn ra, tiệc rượu vô cùng vui vẻ mãi đến tận muộn mới kết thúc.

Phi Loan ngồi đó mà cảm thấy nhàm chán, nàng không động đũa vào một chút đồ ăn nào, bởi vì nàng biết kẻ ghét nàng có rất nhiều ở trong cung, nếu sơ xuất một chút e rằng kết cục vô cùng thê thảm.



Cuối cùng mãi mới dứt để có thể trở về Phi Loan liền cùng mẫu thân của mình trở về.

Thẩm Y Đình nhìn dáng vẻ đáng thương của nữ nhi thì bật cười nói :

"Con xem kìa có ai đi dự yến tiệc mà mang vẻ mặt như con không ?, lại không ăn được gì đúng không, yên tâm trước khi đi mẫu thân đã dặn nhà bếp làm chút điểm tâm cho con rồi, chỉ cần về là sẽ mang tới phòng cho con ".

Vẻ mặt Phi Loan tươi cười nũng nịu ôm lấy tay bà rồi nói :

"Chỉ có mẫu thân là yêu thương nữ nhi nhất".

Bỗng nhiên Phi Loan cảm thấy tay bà có chút cứng lại, nàng ngẩng lên thì thấy Triệu Cẩn Diệp đang đứng trước mặt nhìn mình.

Phi Loan cảm thấy vẻ mặt nàng ta rất giả tạo liền ôm chặt lấy cánh tay bà hơn, dường như Thẩm Y Đình hận được cảm xúc của nàng liền giật mình lấy lại cảm xúc nói :

"Tam công chúa không biết có việc gì tam công chúa lại đến đây ?".

Triệu Cẩn Diệp ánh mắt hờ hững nhìn bà rồi nói :

"Có vẻ như quan hệ của hai người rất tốt, còn tốt hơn

trước đây phu nhân đối với ta thì phải, bổn công chúa có việc muốn nói qua với phu nhân không biết có tiện ".

Thẩm Y Đình không chút suy nghĩ liền nói :

"Tam công chúa xin lỗi, mệnh phụ phải cùng nữ nhi trở về rồi, bây giờ cũng đã muộn không tiện cho lắm ".

Nói rồi Thẩm Y Đình giống như gà mẹ bảo vệ gà con đứng trước che chắn cho nàng rồi cùng nàng rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.