Bàn tay chàng to lớn, có vết chai sần do lâu ngày cẩm kiếm bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa từng nét trên giấy giọng trầm ấm nói ".
"Đã dặn nàng bao nhiêu lần rồi khi luyện chữ cần phải tĩnh tâm, hạ nét bút phải nhanh chóng dứt khoát có như thế mới toát lên thần thái của chữ viết.
Ba năm không ở bên nàng có vẻ như ta lại phải rèn lại một lần nữa rồi ".
Viết xong một chữ mà cả người Phi Loan nóng vô cùng, từ trước đến giờ hai huynh muội nàng vẫn thần mật như thể nàng có thấy sao đâu, bây giờ lại như vậy, thật là gặp ma mà.
Nàng quay sang gương mặt bối rồi hỏi :
"Ca ca, sao huynh trở lại nhanh vậy, đã gặp hoàng thượng chưa ?".
Cảnh Hoàng gõ đầu nàng nói :
"Nàng đừng có mà lảng tránh, ba băm thay đổi thật nhiều, nàng đã là đại cô nương xinh đẹp yêu kiều mà ta cũng không còn là ca ca của nàng nữa nên từ bây giờ đừng gọi là ca ca nữa ".
Phi Loan lí nhí nói :
"Nhưng muội đã quen từ trước đến giờ rồi, bây giờ tự nhiên sửa đổi có chút không quen ".
Cảnh Hoàng liền tiến lên một bước áp sát vào nàng dáng vẻ vô cùng bá đạo nói :
"Không quen cũng sẽ dần quen, chẳng lẽ nàng muốn mãi mãi là muội muội của ta ".
Y thở dài nhìn sâu vào ánh mắt của nàng nói :
"Loan nhi ta biết nàng không phải không có tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-tam-cong-chua/3740820/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.