🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Cảnh Hoàng va phải bóng dáng nhỏ xinh đằng trước, Y thúc ngựa thật nhanh phi nước đại về phía bóng dáng đó.

Đối diện với nhau Y cố gắng kìm nén tình cảm, sau ba năm xa cách tiểu nha đầu này đã trở nên xinh đẹp xuất chúng như này rồi sao.

Y xuống ngựa vội vã cúi đầu hành lễ với thái phó, mặc dù Y là thái tử một nước nhưng thái phó vừa là thấy vừa là cha nên chưa bao giờ Cảnh Hoàng quên lễ nghĩa này.

Thái phó được Phi Loan đỡ đến vui mừng run run nói :

"Thái tử người trở về là tốt rồi ".

Lúc này đây ông mới cúi xuống hô to :

"Thái tử Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế".

Tất cả những người dân và binh lính đồng loạt quỳ xuống hô to :

"Chúc mừng thái tử toàn thăng trở về, Thái tử Thiên Tuế ! Thiên Thiên Tuế ".

Cảnh Hoàng mỉm cười ra hiệu cho mọi người đứng dậy, nhìn thấy Phi Loan đứng sau Thái Phó Y có chút buồn cười, từ khi nào nha đầu này lại trở nên dịu dàng duyên dáng như thế Chàng có chút không quen. 2

Cảnh Hoàng liền đi lên cầm lấy tay nàng rồi nói :

"Sao nhìn thấy ta lại không đến, nàng không muốn gặp ta hay sao ?, lúc trước là ai cứ gặp ta là lại nhào vào lòng hả ?".

Phi Loan có chút đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu lí nhí nói :

"Huynh thật là đang ở bên ngoài không phải muội giữ hình tượng cho huynh sao, thật là ".



Cảnh Hoàng nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng mà tim đã muốn tan chảy liền xoa đầu nàng nói :

"Nàng lát nưa trở về phủ trước đi, ta gặp qua phụ hoàng rồi đến thăm muội, nhớ đấy cấm được đi lung tung ".

Phi Loan thấy vẻ bá đạo của huynh ấy mà có chút lung lay, ngay cả cách xưng hô huynh ấy cũng thay đổi, vậy có nghĩa là sao, nàng có chút mơ hồ, bây giờ không biết là ai dụ hoặc ai nữa nhưng nàng sắp không chịu nổi ánh mắt thâm tình của huynh ấy rồi. *

Thấy nàng không nói gì Cảnh Hoàng liền nhéo nhẹ tay nàng rồi hỏi :

"Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế, lát nữa về ta có quà cho nàng ".

Lúc này Phi Loan mới hồi hồn nhẹ nhàng trả lời :

"Muội biết rồi, huynh gặp qua hoàng thượng đi, người cũng nhớ huynh lắm đó ".

Cảnh Hoàng gật đầu liền quay sang A Nhược, A Vũ nói :

"Đưa tiểu thư an toàn trở về ".

Rồi Y lên ngựa dẫn đầu binh lính hướng hoàng cung thẳng tiến, bóng dáng chàng đi khuất mà Phi Loan cảm thấy tim mình như rớt ra ngoài , soái huynh ấy thật là soái, chỉ mới ba năm mà huynh ấy thay đổi nhiều như vậy sao.

Từ trên cao ánh mắt Nam Cung Dực theo dõi nãy giờ, theo trực giác hắn có thể đoán được nàng cùng vị thái tử kia không đơn giản.

Hắn nghiến răng nghiến lợi vẻ tức giận, từ trước đến giờ chưa từng có con mồi nào có thể thoát được khỏi tay hắn, hắn đã nhìn trúng nàng thì nàng đừng mơ thoát khỏi hắn ta.

Ám vệ đứng bên cạnh mà cảm thấy sống lưng có chút lạnh lẽo, thủ đoạn chủ nhân hắn thâm độc như thế nào hắn là người đi theo làm sao mà không biết chứ.

Ngay cả đệ đệ cùng huynh trưởng cùng một mẫu thân mà hắn nói giết liền giết mà không hề mảy may suy nghĩ.

Thái hậu ở Sở quốc là mẫu thân ruột mà hắn nói giam lỏng là giam lỏng kia mà.



Phi Loan trở về phủ mà tâm trạng lâng lâng, nàng không hiểu nổi bản thân của mình nữa, cứ nghĩ bản thân mình đã kiên định lắm rồi ai ngờ hoàn toàn đều không phải, sự xa cách thật sự đáng sợ, cứ đà này e rằng nàng sẽ bị đánh mất con tim mất thôi.

A Hoa thấy tiểu thư thất thần quay trở về liền vội vã hỏi :

"Tiểu thư người gặp thái tử chưa sao lại trở về với điệu bộ thất thần này ".

A Nhược đứng bên cạnh tủm tỉm nói :

"Tiểu thư nhà ta là đã bị vẻ anh tuấn tiêu sái của thái tử mang linh hồn đi mất rồi ".

Phi Loan giật mình bừng tỉnh nói :

"Chuyện tình cảm của ta trước mắt giữ bí mật đừng cho phụ thân và mẫu thân biết hai người họ sẽ lo lắng, hiểu không ?".

A Hoa và A Nhược vội im lặng gật đầu.

Phi Loan trở về thư phòng luyện chữ, chỉ những lúc tập trung làm một việc gì thì bản thân của nàng mới không cảm thấy căng thẳng, tình cảm thật sự là một thứ phiền toái.

Nàng cứ nghĩ rằng sẽ phải mất một thời gian nữa mới phá vỏ bọc huynh muội trước mắt nhưng ai ngờ lại nhanh như thế.

Nhìn ánh mắt chân tình của huynh ấy nhìn nàng, nàng có ngốc đâu mà không biết, nó đâu giống như huynh trưởng nhìn muội muội chứ, mặc dù ban đầu người có ý không tốt là nàng nhưng nàng cũng không muốn trở thành bị động thế này.

Nàng tập trung luyện viết mà tinh thần thì cứ bay bay ở đâu đâu, viết mấy lần rồi mà vẫn không ra được chữ nhấn.

Cảnh Hoàng mở cửa nhẹ nhàng bước vào, nhìn đống giấy vứt ngồn ngang dưới đất mà bật cười, tính tình nha đầu này vẫn không thay đổi một chút nào cả.

Phi Loan mải suy nghĩ mà Cảnh Hoàng bước vào tận bên trong cũng không hề hay biết gì, mãi đến lúc Y đứng đằng sau cầm lấy tay nàng nàng mới giật mình quay lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.